← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 078 Lòng tham không đáy. (3)

"Không cười, không cười, ai cười chứ ạ. Lão đại, thực ra em rất đồng tình với cảnh ngộ của anh." Tư Mộ Hiền mặt vẫn cười, đi tới dìu lão đại lấy lòng:

Đơn Dũng vò đầu bứt tóc : "Kỳ thực hôm qua tiễn Ninh Giai đi rồi, anh một mình đi trên phố rất lâu, anh nghĩ, quá khứ nên bỏ qua, con người phải sống thực tế một chút, giữ lấy thứ ở trước mắt. Cậu nói anh nghĩ có đúng không?"

Tư Mộ Hiền thông cảm: "Đúng, em thấy nghĩ thế là đúng."

Đơn Dũng muốn thuyết phục bản thân nhưng thuyết phục không nổi, mặt mày đau khổ:" Ai mà biết chị ấy tới, nói không chừng còn có cơ hội vãn hồi, giờ thì hay rồi ... Không đúng, vẫn còn cơ hội, chuyện này ngàn vạn lần đừng nói với ai đấy."

Tư Mộ Hiền câm nín, không biết nói lão đại của mình ra sao, cảm thấy Tống Tư Oánh mắng cũng đúng lắm, lão đại chẳng phải thứ tử tế gì ... Mà nghĩ lại, lão đại tử tế bao giờ?

Đơn Dũng bực mình mắng:" Sao không nói, hôm qua cậu ủng hộ anh lắm mà, giờ vẫn phải ủng hộ anh chứ?"

"Hôm qua em nói thế nào?" Tư Mộ Hiền nghĩ lại chuyện đó mà ê răng:

"Cậu nói ... Cậu nói là hiện giờ mục tiêu rõ ràng rồi, cô ấy từ xa tới tìm anh, chúc phúc cho anh nữa mà."

"Đúng thế, nhưng mà em không nói nương tử dấm, mà một người khác từ rất xa về, muốn gặp anh. Hai chúng ta đều nghĩ chệch hướng."

"Ai?" Đơn Dũng ngớ người, không nghĩ ra là ai:

" Vương Hoa Đình, cô ấy về rồi, tối qua cô ấy ở đây với Thúy Van, nhưng mãi không liên lạc được với anh." Tư Mộ Hiền cứ như sợ Đơn Dũng còn chưa đủ thương tâm, còn bổ sung:" Em thấy trong lòng cô ấy chưa quên được anh, vừa về Lộ Châu lập tức đi tìm anh ... Chỉ là nếu cô ấy biết đêm qua anh ôm một giai nhân khác ngủ chung thì sẽ có cảm thụ gì."

Đơn Dũng choáng váng, hết còn tức giận được nữa rồi, dựa vào vách tường gỗ chán nản ngồi xuống mắt thất thần nhìn trần nhà, giờ không phải chuyện đau bi nữa, mà là nát luôn bi rồi.

"Lão đại, có một câu này, dù anh đá em vài cái em cũng phải nói." Tư Mộ Hiền ngồi xuống bên Đơn Dũng, khuyên:" Anh không làm sai gì cả, thứ ở trước mắt phải biết nắm lấy, nếu không thì quá ủy khuất bản thân. Nhưng mà suy nghĩ của anh có sai lầm, em bội phục thái độ của anh với tiền, rất đúng mực, làm sao với nữ nhân thì anh lại không nắm giữ được bản thân."

"Mẹ nó, anh quyết định rồi, giữ lấy một người, không nghĩ tới người khác nữa." Đơn Dũng vừa mới nghiến răng hạ quyết tâm thì như có ai chơi ác y, di động reo, vừa lấy ra xem:" Mẹ nó, đại trượng phu sợ gì không có vợ, làm sao để mấy cô gái làm cho chóng mặt như thế. Không nghĩ nữa, lát nữa anh dẫn nương tử dấm đi ngắm cảnh tuyết ... Hả, điện thoại của giáo sư Tả?"

Lời thề vừa nói ra sụp đổ, Đơn Dũng ngơ ngẩn nhận máy, vừa nghe Tả Nam Hạ nói muốn gặp mình, cúp điện thoại nắm vai Tư Mộ Hiền:" Hiền đệ, giúp anh chuyện này được không?"

"Bảo em giữ chân nương tử dấm chứ gì?" Tư Mộ Hiền đoán được ngay:

Đơn Dũng gật đầu:" Đúng, giáo sư Tả tìm anh, anh đoán bác ấy có chuyện nhờ anh làm, em tiếp Cẩm Thiền cho anh, thảo luận đóng gói sản phẩm bà phong tục dân gian gì đó. Nhờ cậu đó, lát nữa anh về."

"Được không thế lão đại, chuyện này phải nói thế nào đây, anh đi tìm sư tỷ, lại bảo em dỗ dành tình nhân khác ... Ấy, anh đừng đi."

Tư Mộ Hiền gọi vớ theo, Đơn Dũng chạy biền mất rồi, lát sau từ trong nhà gỗ vội vội vàng vàng xuống núi, không quên dặn hắn giữ Trịnh Cẩm Thiền lại.

Chuyện này làm Tư Mộ Hiền cũng muốn kiếm bức tường để đập đầu vào, người ta thì lôi mỹ nhân lên giường ngủ sau đó phủi đít bỏ đi, còn mình thấp thỏm cả đêm gờ đi dỗ dánh hộ người ta, đã thế lại không thể không làm. Đợi một lúc sau hắn đành lên núi thăm Trịnh Cẩm Thiền, không ngờ nương tử dấm cũng có mặt điềm đạm, đang ngồi đối diện với lò sưởi dùng laptop, tươi cười chào hỏi hắn. Hai người trò chuyện với nhau, chỉ một lúc khiến Tư Mộ Hiền tiếp nhận không ít kiến thức mới mẻ, phải nhìn nữ cường nhân thương nghiệp này với cặp mắt khác.

Có điều thế thì hắn không hiểu, sao một đóa hoa xinh đẹp thế này, cứ thích cắm vào phân trâu? Hắn biết lão đại lắm, bề ngoài nhìn thì dâm, bên trong thì sắc, nói không chừng lúc này đang nhìn sư tỷ chảy nước dãi ...

Lại còn Vương Hoa Đình nữa chứ, chỉ nghĩ tới thôi là hắn thấy có lỗi với người ta. Ôi lại một bông hoa tươi khác ....

Khả năng là không ai nghĩ tới Đơn Dũng làm sao xuống núi, xe không thể lái được. Song y có cách, chạy thẳng tới khu trượt tuyết cách đó 2 km, kiếm cái ván trượt cứ thế lướt đi trên mặt tuyết xuống khu vui chơi dưới dốc. Lại tìm người quen mượn một cái xe địa hình đi tuyết, quản lý vừa cho mượn, ai ngờ y lái thẳng ra đường, khiến mấy cảnh sát giao thông lập chốt đảm bảo an toàn giao thông trố mắt, muốn đuổi mà không đuổi nổi. Thời tiết này loại xe bánh to đó đi rất nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Đản ca trong lòng sốt ruột, như lửa đốt đít, như thả đàn kiến lửa trong quần, lần này lái xe đạt tới trạng thái đỉnh cao trong đời. Xông pha gió tuyết, tả xung hữu đột giữa dòng xe cộ và người qua lại, lấy chân phanh xe, mài tới nóng đế giày.

Thực ra y cũng chẳng biết vì sao, dù thế nào thì y rất sốt ruột, trong điện thoại giáo sư Tả nói rất nặng nề, muốn gặp y, muốn y giúp đỡ. Từ thời đi học đã quen ông già này, thực ra ông luôn ngầm giúp y không ít, hơn nữa là lặng lẽ giúp, nếu y không biết sẽ không bao giờ nói ra. Y biết, ông già ấy làm thế là vì muốn giữ thể diện cho y, cũng biết ông luôn bảo vệ y, mong y và sư tỷ thành đôi, trong lòng luôn nhớ lòng tốt của ông.

Cái xe đó chạy quá nhanh, khi tới gần bệnh viện Hòa Bình, Đơn Dũng nhìn thấy Tả Nam Hạ đứng dưới trời tuyết trước cổng bệnh viện. Y phanh xe lại, chiếc xe quay đuôi sang bên, phát ra tiếng ma sát rợn người, vừa vặn đỗ bên cạnh Tả Nam Hạ làm ông già giật mình, tròn mắt nhìn cái xe bốn mặt lọt gió:" Sao, sao cậu lại lái cái xe này tới?"

"Lái xe khác không đi được ạ." Đơn Dũng kéo xe lên thềm, đứng lên còn thở hồng hộc:" Sao thế bác? Sao lại ở bệnh viện, ai bị bệnh thế ạ?"

"Vừa đi vừa nói, đi nào! A, chàng trai, hôm nay ăn mặc đẹp trai lắm, xem ra sống không tệ hả?" Tả Nam Hạ hoàn hồn, nhìn Đơn Dũng mặc vest chỉnh chu thì hơi bất ngờ:

Đơn Dũng thở phào, y còn lo sư tỷ xảy ra chuyện, nghe giáo sư Tả nói chuyện nhẹ nhàng như vậy là yên tâm rồi:" Thường thôi ạ, sống tạm ấy mà. Bác Tả, bác không được rồi, sao tới Lộ Châu không nói với cháu một tiếng? À phải sao chỉ có mình bác?"

"Tết nhất kinh động người khác làm gì, tôi cũng đi gấp quá mà, với lại không phải nói với cậu đấy sao?" Tả Nam Hạ đi trên mặt tuyết rất cẩn thận, ở nơi ông ở không có thứ này:

Lúc đi lên thềm, Đơn Dũng đỡ ông, sảnh làm bằng đá cẩm thạch rất trơn, rũ hết tuyết trên người, y hỏi:" Đi thăm ai vậy bác?"

"Tống Thành Dương, còn có ấn tượng không?"

"Có chứ ạ."

"Ông ấy sắp không qua nổi rồi." Tả Nam Hạ ảm đạm nói:

Đơn Dũng trầm mặc, nhìn Tả Nam Hạ thương cảm, hiểu rồi. Có điều không hiểu là, mình chẳng thân chẳng quen, sao lại gọi mình tới thăm giáo sư Tống?

"Đi nào, con người sống lâu chẳng có gì hay ho hết, bạn bè thân thiết, thân thích họ hàng, cứ phải tiễn đi từng người từng người một, tư vị đó thật đau lòng." Tả Nam Hạ vừa đi vừa cảm khái, cho dù là ông giá siêu thoát cũng chẳng thể bình thản trước sinh lão bệnh tử, ở mặt này, không ai siêu thoát được.