← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 081 Một đêm mưa tuyết. (1)

Sắp năm mới rồi, chuyện cần làm rất nhiều, đốt lửa mở bếp, làm cơm tối, đáng lẽ phải là bữa cơm đoàn viên ấm áp, hôm nay lại ăn qua loa bữa cơm. Đơn Trường Khánh và Đằng Hồng Ngọc tiễn con trai và Trịnh Cẩm Thiền ra cửa thôn. Đi xe vào thời tiết này thì chắc chắn là không được, phải đi bộ, làm đôi vợ chồng già áy náy tiễn rất xa, Đơn Dũng mấy lần giục mới về.

Hai người lớn đi rồi, sắc mặt Trịnh Cẩm Thiền thay đổi ngay, quay sang chất vấn Đơn Dũng:" Lúc nãy anh nói thật đấy à?"

"Sao mà giả được, anh phái Tư Mộ Hiền đi rồi mà." Đơn Dũng biết ngay, nương tử dấm không dễ đối phó như vậy đâu:

"Trước kia em không phát hiện ra anh cao thượng như vậy đâu đấy." Trịnh Cẩm Thiền bước trên tuyết, thi thoảng nhìn Đơn Dũng, ý đồ nhìn thấu tính toán của y, nhưng e khó nhìn thấu được:

Đơn Dũng nhún vai:" Có gì liên quan tới cao thượng đâu, giúp thân, giúp quen là truyền thống của Hưởng Mã Trại mà, huống hồ còn là giáo viên của bọn anh."

"Chỉ thế thôi à?"

"Hả còn cần lý do nào nữa sao?"

"Hình như anh bỏ sót một điều đấy."

"Sót cái gì?"

"Hình như có một vị giáo sư Tả ở Hạ Môn, có một cô con gái quốc sắc thiên hương, có phải bọn họ cũng tới không?"

"Ừ, tới rồi."

Thiên tình sử này của Đơn Dũng bị đám anh em coi như chuyện cười bêu rếu khắp nơi, Trịnh Cẩm Thiền cũng biết, biết cả chuyện y tới Hạ Môn bị từ chối. Cô thấy Đơn Dũng trả lời thản nhiên như vậy thì mỉm cười:" Nghe nói cô ấy từ chối anh?"

"Ừ, đúng thế." Đơn Dũng gật đầu:

"Thế nên sao em cứ thấy động cơ của anh không thuần khiết tí nào."

Ôi, có câu nói thế nào nhỉ, đừng trêu chọc vào em gái ngực to có não, dấm lên men rồi đấy, hơn nữa nói một câu là đâm thẳng vào phần đen tối của Đơn Dũng ngay. Đơn Dũng cười xấu hổ, có điều thành khẩn nói:" Nói thế này đi, cho dù anh mang động cơ không thuần khiết, nhưng anh làm một chuyện đáng làm, đúng không? Huống hồ anh là người bị từ chối rồi."

"Ừm, trả lời không tệ." Trịnh Cẩm Thiền đánh giá:" Mặt dày lắm, hi hi."

Đơn Dũng cũng cười, quan hệ hai người tựa hồ chưa tới mức mở hũ dấm ra uống ừng ực, có điều chút ghen tuông này khiến y thấy Trịnh Cẩm Thiền có vị nữ nhân hơn nhiều. Đi đến chỗ rẽ, Đơn Dũng nhìn xuống núi, đèn đã sáng, không ít người trẻ tuổi đang trượt tuyết, máy tạo tuyết cực lớn chạy ầm ầm, cả tuyết nhân tạo lẫn tuyết thiên nhiên đã trải một lớp dày, y nắm tay Trịnh Cẩm Thiền:" Nào, đi đường tắt."

Trịnh Cẩm Thiền nhìn xuống con dốc, hơi sợ: "Á, dốc thế này."

"Không sao, anh cõng em."

"Em sợ lắm."

"Không sao đâu mà, lát nữa em sẽ thích, đi trên tuyết còn kích thích hơn lên giường."

"Anh là thứ lưu manh."

Hai người đi qua những bụi cây thấp, nếu không nhìn kỹ không phát hiện ra đây là lối đi, thông thẳng xuống lũng sông dưới núi. Rất an toàn, những bụi cây cao bằng nửa người ở hai bên thành lưới phòng hộ thiên nhiên, không trượt, hai tay Trịnh Cẩm Thiền vòng qua cổ Đơn Dũng, vươn cao nhìn phong cảnh phía dưới, thốt lên:" Đơn Dũng, nơi này đẹp thật, nếu không phải khu du lịch thì còn đẹp hơn."

"Không phải khu du lịch thì đâu ra tiền mà thấy đẹp, trước kia quanh Hưởng Mã Trại có mấy cái thôn, đều bỏ hoang rồi, nhà anh cũng phải bỏ lên thành phố kiếm sống đấy, nghèo thì chẳng thể đẹp được."

"Vậy em đầu tư cho anh, xây thêm mấy thôn nghỉ dưỡng nhé?" Trịnh Cẩm Thiền đưa tay ra hai quả táo khô quắt, cẩn thận cho vào miệng, hơi dai một chút, nhưng ngọt, ăn không tệ:

"Đã xây rồi, ở bên hồ Chương Trạch ấy, quy mô lớn hơn nhiều."

"Anh giỏi thật đấy, đầu tư không ít hả?"

"Giỏi thì cũng có chút, đầu tư thì không, kéo người khác làm."

"Hi hi, vậy em cho anh một hạng mục lớn, anh dám làm không?"

"Hạng mục gì?"

"Tạm thời không nói với anh, đợi em quan sát thêm hẵng nói."

"Chả thèm, bây giờ anh đã làm không hết việc rồi."

"Thái độ gì thế hả?"

Trịnh Cẩm Thiền nhéo tai Đơn Dũng mắng, Đơn Dũng bị đau uy hiếp ném cô xuống, cô sợ hãi ôm thật chặt, má kề má, Đơn Dũng ngứa ngáy vô cùng. Khi kiếm một cái hố tuyết nghỉ ngơi, ôm lấy mỹ nhân hôn một phen, giữa hoang sơn dã lĩnh, bốn bề tuyết trắng, hai người âu yếm làm tim Trịnh Cẩm Thiền đập loạn nhịp. Nếu chẳng phải là trời quá lạnh, đôi nam nữ trong lúc tình nồng có khí lấy trời làm phòng lấy đất làm nhà đánh dã chiến một phen.

Đi đường tắt tới khu trượt tuyết, cũng giống như hồi sáng, Đơn Dũng kiếm hai ván trượt tuyết, dạy Trịnh Cẩm Thiền dùng. Sau đó thì đơn giản rồi, hai cái ván buộc vào nhau, họ ngồi lên trên, kiếm cái đốc rồi thả xuống, ván trượt đi vù vù lao đi, tốc độ cực nhanh làm Trịnh Cẩm Thiền nhắm tịt mắt lại ôm Đơn Dũng la hét. Đợi khi dừng lại phát hiện ra mình đã bình an xuống chân núi, cô không khỏi xấu hổ đấm Đơn Dũng một cái.

Lúc Đơn Dũng tới Nhạn Lạc Bình đón cha mẹ lái chiếc Hummer của Lão Sài, có xích chống trượt, nên lần này tới thành phố rất an toàn. Muốn đưa Trịnh Cẩm Thiền tới khách sạn trước rồi tới chỗ giáo sư Tống, nhưng cô lại giở quẻ, không có cha mẹ y ở đây, cô nàng không làm ra vẻ ngoan ngoãn nữa, nói cũng muốn đi giúp, thực chất là muốn giám sát, mà cô cũng tò mò cô gái từ chối Đơn Dũng là người thế nào. Đơn Dũng đau đầu, nhưng không dám thể hiện ra, làm ra vẻ vô tư, chở nương tử dám tới bệnh viện.

Xe đi tới cổng bệnh viện, không ngờ nhìn thấy đám người quen, Trương Vệ Hoa và Đổng Vĩ đang ấn Lôi Đại Bằng xuống, nhét tuyết vào cổ hắn, như đám trẻ con to xác. Sài Chiêm Sơn và Tiểu Vũ cũng tới, còn mang theo hai người làm, có mấy người này, khuân vác cái gì cũng không thành vấn đề. Khi Đơn Dũng xuống xe, Sài Chiêm Sơn lên đón, thấy Trịnh Cẩm Thiền làm hắn cau mày, có điều che giấu tốt. Đơn Dũng ngạc nhiên:" Anh Sài, sao anh cũng tới?"

"Chuyện này nhiều người dễ làm, phiền toái lắm đấy, tôi sợ cậu ứng phó không xuể." Sài Chiêm Sơn đáp, làm chuyện này cũng giống đánh nhau, phải đông mới được, hắn cũng là tên độc thân nên chẳng vướng bận gì:

"Cám ơn anh, đang Tết, gây phiền phức thêm cho anh thế này, nếu làm tang lễ còn phải nhờ anh giúp nữa." Đơn Dũng chân thành nói:

"Úi, chưa bao giờ thấy cậu khách khí như vậy đấy, ha ha ha." Sài Chiêu Sơn huých Đơn Dũng, chỉ về phía Trịnh Cẩm Thiền đang bị đám anh em vây quanh:" Thành công rồi hả?"

"Thành công cái gì?"

"Cái thằng nhóc này, giả vờ thanh thuần cái gì chứ? Cậu quên tôi làm nghề gì rồi sao?"

"Anh Sài, sao anh nhìn ra vậy?" Đơn Dũng hạ thấp giọng xuống hỏi, kỹ năng này có vẻ hữu ích:

"Còn cần nhìn à, quan hệ mà chưa sâu hơn một tầng, có thể theo cậu tới đây, dính vào chuyện này sao?" Sài Chiêm Sơn trả lời bằng cái cớ mơ hồ, Đơn Dũng trợn mắt lên, tên này không biết, có điều thử một phát liền biết rồi. Sài Chiêm Sơn còn nói thêm:" Cậu chưa chắc đã hàng phục được cô gái này đâu."

"Sao lại thế?" Đơn Dũng lại tò mò, quên chuyện vừa rồi:

"Lông mày sát nhau, trán phẳng, cằm vểnh, không phải loại nữ nhân chăm lo gia đình. Loại nữ nhân này tâm cao khí ngạo, yêu cầu cao lắm, chỉ biết tiến tới không ngừng thôi, bằng vào kiểu lông bông như cậu không thỏa mãn nổi." Sài Chiêm Sơn nheo mắt Trịnh Cẩm Thiền lúc này thành tâm điểm của đám anh em, đưa ra định nghĩa đó, tựa hồ muốn uyển chuyển khuyên Đơn Dũng:

Đơn Dũng mắng:" Lão Sài, qua vài năm nữa anh để thêm bộ râu là có thể đi làm thầy bói được rồi đó."

"Ha ha, cũng được, tôi nhìn nữ nhân khá là chuẩn."

"Bốn mươi tuổi vẫn còn độc thân mà không biết xấu hổ đi đàm luận về nữ nhân à?"

"Chính bởi vì thấy nhiều rồi, nhìn thấu rồi, cho nên anh đây mới độc thân... Cậu nhìn Vũ Tử đi, có giỏi không, một vợ hai con, bây giờ suốt ngày rụt đầu sống như rùa, làm mệt như lừa. Anh khuyên cậu, ngày nào đó nhìn thấu rồi gia nhập đội ngũ độc thân, để lại vị trí cho cậu đấy."

Sài Chiêm Sơn cười nói, Vũ Tử ở bên nghe thấy cười xấu hổ, còn khen anh Sài nói đúng, trước kia dại lấy vợ đẻ con sớm quá, nếu không bây giờ tha hồ tiêu sái.