Q3 - Chương 082 Một đêm mưa tuyết. (2)
Mấy người nói cười một hồi thì có điện thoại, sau đó theo Đơn Dũng vào bệnh viện. Bác sĩ sớm đưa thông báo bệnh tình nguy kịch, đừng nói là từ chối chữa trị, dù không từ chối thì cũng chẳng cách nào cứu được. Bọn họ thuê xe cấp cứu bệnh viện, đưa người từ phòng chăm sóc đặc biệt ra tới sảnh, tới đây thì có đám người Đơn Dũng tiếp nhận rồi. Vợ chồng Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân, cùng con gái giáo sư Tống lên xe đi cùng, có một đám thanh niên trai tráng giúp đỡ, làm gì cũng nhanh gọn, đoàn người đưa giáo sư Tống về nhà.
Không nhìn thấy Tả Hi Dĩnh, Đơn Dũng thở phào một hơi, đi cùng có bốn chiếc xe, làm việc này nhiều người cũng sợ hàng xóm xung quanh kỵ húy. Người vĩ đại tới mấy cũng sắp chết rồi, lại còn là Tết, khó tránh khỏi người ta nói vào. Trịnh Cẩm Thiền trên đường đi được nghe Đơn Dũng kể về việc làm của giáo sư Tống, cô thêm vài phần khâm phục, nói Đơn Dũng làm việc này rất đúng.
Thật bất ngờ, không hề có chuyện phiền phức như Đơn Dũng lo ngại.
Xe tới chung cư giáo viên Học viện Lộ Châu, đường dẫn tới tận tòa nhà đã được dọn trống, không hề thấy chiếc xe nào khác, chỉ thấy hai hàng người. Xe cấp cứu từ từ đỗ lại, đám người Đơn Dũng chưa vào việc thì có không ít công chức trường vây quanh, người buồn bã, người lau nước mắt, còn có người khóc lớn. Đơn Dũng nhận ra đó là quản lý thư viện, ông già đó cực kỳ sùng bái giáo sư Tống. Bác sĩ xuống xe giải thích, bệnh nhân hôn mê sâu, không còn ý thức, đưa về nhà trước.
Chuyện khiêng người Đơn Dũng không nhờ ai, bảo Trịnh Cẩm Thiền đợi trong xe rồi vẫy tay gọi Lôi Đại Bằng, Trương Vệ Hoa, Đổng Vĩ thêm vào Lão Sài và Vũ Tử. Bọn họ khiêng cả cái giường lên lầu, mỗi khi tới chỗ rẽ, ai nấy nói cẩn thận, giữ giường thật vững vàng, từ từ đưa giáo sư Tống về nhà. Khi đặt ông lên giường trong nhà, Đơn Dũng thấy chua xót, ông già này đã gày tới gần như không còn trọng lượng nữa. Đợi bác sĩ treo bình truyền dịch, kiểm tra tim mạch, nói với người thân là sợ không giữ được mấy ngày nữa, người nhà khóc nức nở.
Về nhà là một quyết định gian nan, vì mục đích là: Chờ chết!
"Mọi người về nhà trước đi, trời tối rồi, mai hẵng tới thăm, giáo sư Tống tạm thời không thể gặp ai."
" Về nhà đi... Ài, Lão Ngô đừng khóc, người còn chưa đi mà."
"Mấy đứa, mấy đứa, dìu Lão Ngô về."
Trong đám đông có người chỉ huy, thì ra là chủ nhiệm Vương Hằng Bân, mọi người biết hôm nay giáo sư Tống ra viện, không ngờ chuyện truyền đi nhanh tới vậy. Cả tiểu khu không cho xe đi vào, giành đường cho xe đón giáo sư Tống về, đều biết ông sắp đi rồi, đều thở dài buồn bã, tới nhìn một cái rồi lặng lẽ rời đi. Nhâm Quần tới muộn, khi xuống xe chạy tới thì thấy Vương Hằng Bân đang về nhà, bà lên tiếng gọi, lúc chạy tới vừa cởi mũ đi tuyết vừa hỏi:" Sao rồi?"
Vương Hằng Bân lắc đầu:" Còn sao nữa, chỉ được một hai ngày nữa thôi."
"Như vậy tang lễ khó làm rồi."
"Khó làm cũng phải làm, ông ấy là nguyên lão trong khoa chúng ta, chúng ta phải có trách nhiệm, kệ người khác. " Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Vương Hằng Bân lúc lên lầu mới nhớ ra một chuyện lạ:" Kỳ là sao đi đón người về lại là đám Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng?"
"Chúng à?" Nhâm Quần ngẩn người:
"Ừ, tôi cũng đang thắc mắc, sao lại mời bọn chúng chứ... Giờ tốt rồi, mấy thằng nhóc này chẳng kiêng kỵ gì." Vương Hằng Bân thấy may mắn, người khác làm việc chắc lo trước ngại sau chứ hai thằng nhóc này à, người khác phải nhìn mặt chúng nó:
Nhâm Quần vừa mới cười thì trên tầng ba có tên cao lêu nghêu như cái sào hoang mang nói:" Đây là nhà ai thế, sao lại nghèo thế này, TV còn hiệu Thượng Hải nữa."
Có người trả lời, chính là Lôi Đại Bằng:" Không được nói thế, Lão Tống là huynh đệ của tôi, nhớ năm xưa anh sao chép luận văn không tốt nghiệp được, chính Lão Tống đã thả cho một con đường sống."
Nhâm Quần lắc đầu, cái thằng nhóc này lớn vậy rồi mà chẳng có chút tiến bộ gì cả. Vương Hằng Bân cười nói:" Lão Tống học trò trải khắp thiên hạ, người thành đạt vô số, vậy mà tới lúc cần thì phải nhờ tới mấy đứa kém cỏi nhất, không biết nên có cảm tưởng gì."
Hai người vừa lên lầu, Lôi Đại Bằng vừa mới thấy người quen, tức thì mừng rỡ hô lên chủ nhiệm Vương, cô giaos Nhâm, chạy tới thiếu chút nữa ôm chầm cả hai người, sự thân thiết đó không hề giả bộ. Trò chuyện vài câu, Lôi Đại Bằng dẫn hai người vào nhà, bác sĩ đang thu dọn dụng cụ chuẩn bị đi. Không cần nói chỉ nhìn sắc mặt là hiểu tình hình, trong nhà không ai nói chuyện, chỉ có tiếng khóc của cô con gái Tống Phổ, Lưu Thúy Vân ở bên an ủi. Tả Nam Hạ cùng bác sĩ xuống lầu, chủ nhiệm Vương và cô giáo Nhâm không quen thuộc lắm liền tránh qua một bên vẫy tay với Đơn Dũng trong phòng. Đơn Dũng lặng lẽ đi ra, khép cửa phòng ngủ lại, chủ nhiệm Vương đấm ngực Lôi Đại Bằng, Đơn Dũng, buồn bã nói:" Cám ơn mấy đứa, tôi thay mặt Lão Tống cám ơn mấy đứa."
"Chủ nhiệm Vương." Đơn Dũng nhỏ giọng hỏi:" Bây giờ có hối hận vì trường học không phát giải thưởng thanh niên ưu tú cho em không?"
Nhâm Quần bật cười, chỉ Đơn Dũng:" Đừng khen nó, chủ nhiệm Vương, nó là hoa đuôi chó, khen sẽ vểnh lên trời đấy."
"Vậy thì thầy cô cũng không cần cám ơn... Cô giáo Nhâm, em hỏi cô chuyện này, cái quỹ trợ học gì đó của giáo sư Tống giúp bao nhiêu người, không thể nào tới cuối cùng chỉ có gia đình rơi lệ, không ai giúp một tay chứ?" Đơn Dũng bất mãn chuyện này giờ mới có dịp nói:
Nhâm Quần thở dài giải thích, quỹ đó mặc dù giúp không ít người, nhưng người được giúp đi giúp người khác chẳng được một phần mười, trải qua bao nhiêu năm, trở thành nước không nguồn rồi. Giáo sư Tống từ lần bị bệnh đã không duy trì được nữa. Bà còn nói, chủ nhiệm Vương cũng có ý tiếp tục chuyện này, chỉ có điều rất khó, đăng ký quỹ phải cung cấp chi tiết thu chi cho các cơ quan tài chính thuế má, đủ thứ bị can thiệp, muốn công khai quyên góp gặp trở ngại tầng tầng. Cho nên giáo sư Tống luôn lấy hình thức quyên góp và quyên tặng tư nhân, mỗi quý còn phải có hóa đơn chi tiêu tỉ mỉ gửi cho người quyên tặng, đây không phải chuyện một hai người làm được.
Có câu thế nào nhỉ, muốn làm người cao thượng không phải dễ, vậy mà giáo sư Tống làm hơn 30 năm rồi, kết quả không được như ý, không phải càng làm càng lớn mà càng làm càng thu hẹp.
"Vậy thì bọn em làm tiếp, đây là chuyện tốt." Có người nói xen vào, là Tư Mộ Hiền, hai mắt đỏ hoe:
Nhâm Quân gật đầu, nhưng không nói mà cùng mọi người nhìn Đơn Dũng, Đơn Dũng hiểu ngay bọn họ muốn tìm đại gia gánh, như thế nhiều chuyện mới dễ làm, xua tay ngay:" Đừng nhìn em, em chưa nhiều tiền tới mức quyên tặng người khác, mọi người muốn làm, em ủng hộ."
"Không thể chỉ ủng hộ miệng đâu đấy." Vương Hằng Bân nói ngay:
" Thực ra em cũng có ý tưởng." Đơn Dũng di chuyển đề tài, nói ra suy nghĩ của mình, ví như làm tuyển tập luận văn tốt nghiệp ưu tú, chọn người kha khá tốt nghiệp các khóa, bảo họ cần bỏ tám trăm một nghìn phí xuất bản, thế là có tiền. Nếu không thì làm cái danh sách sinh viên tốt nghiệp ưu tú, bỏ 100 đồng là có tên, bỏ 300 đồng là có giới thiệu lý lịch, bỏ 500 đồng thêm ảnh... Đầu óc Đơn Dũng xoay chuyển rất nhanh, thoáng cái một kế hoạch kiếm tiền đã lập ra đâu vào đấy. Chủ nhiệm Vương và cô giáo Nhâm nghẹn họng. Đơn Dũng vẫn ra sức tiếp thị:" Biện pháp này không tệ phải không, thời nay ai cũng hám danh, bỏ vài trăm đồng mua cái danh, nếu dữ hơn thì trao cho mấy danh hiệu giáo viên danh dự, giáo sư danh dự, thậm chí hiệu trưởng danh dự cũng được luôn, chỉ cần bỏ tiền ra là có tất."
"Anh làm thế là xúc phạm giáo sư Tống." Tư Mộ Hiền phun cho một câu, không thèm để ý tới y nữa:
Đơn Dũng bĩu môi:" Sao mọi người không chịu mở mắt, không có lợi ai chịu móc hầu bao ra chứ?"