← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 086 Cuộc đời luôn có nguyện vọng chưa hoàn thành. (1)

Lôi Đại Bằng hỏi Lưu Thúy Vân đang giặt quần áo:" Thúy Hoa, chồng cô đang đọc cái gì thế?"

"Ly Tao, chúng ta đều học rồi cơ mà."

"Tôi nghe như đang động cỡn ấy, cậu ta còn hăng hơn cả cái ngày cô kết hôn."

Lưu Thúy Vân bị tức tới không nói lên lời, chẳng buồn tiếp lời, giờ nhận ra, để Lôi ca tới nơi này là một sai lầm cực lớn. Cái mặt của hắn, bất kể là không khí hoan lạc hay bi thương thì đều bị phá hỏng. Vậy mà hắn cứ đúng giờ là tới, nói là năm mới ở nhà chán lắm. Ném lõi táo đi, chưa thấy Đơn Dũng tới, Lôi Đại Bằng lẩm bẩm chửi gì đó, đẩy cửa phòng ngủ, thấy Tư Mộ Hiền nắm tay giáo sư Tống khóc ròng, hắn đùng đùng nổi giận, mắng:" Khóc khóc khóc, khóc cái buồi, người còn chưa chết."

Đột nhiên từ mảnh đất lành tư tưởng bị kéo về hiện thực xấu xa, Tư Mộ Hiền tức giận vô cùng, ném sách tới, kèm theo một chữ:" Xéo!"

"Á à, chửi anh mày hả, kiếm kích thích phải không?" Lôi Đại Bằng nổi nóng, hắn sợ không ai gây sự ấy chứ:

"Tôi bảo cậu xéo." Tư Mộ Hiền đứng bật dậy, hết sức uy nghiêm:

Lôi Đại Bằng sợ hãi quay đầu chạy ngay, kéo tay Lưu Thúy Vân nói gấp:" Thúy Hoa, hỏng rồi hỏng rồi, chồng cô bị ma nhập rồi, liệu có phải là giáo sư Tống đoạt xá nhập vào cậu ta không? Hung dữ lắm."

"Cậu mới bị ma nhập ấy." Lưu Thúy Vân rụt tay lại, đi vào phòng khuyên chồng:

Lôi Đại Bằng cụt hứng, quay sang thấy vợ chồng Tống Phổ nhìn mình với ánh mắt kỳ dị, hắn cười ha hả trấn an:" Không sao đâu dì, bọn cháu thường đùa thế đấy."

Vợ chồng Tống Phổ rối rít gật đầu, nói ở đây nhiều sách, nếu buồn chán thì cứ xem, còn cám ơn họ giúp đỡ. Lôi ca đi tới đâu cũng chẳng coi mình là người ngoài, thuận tay lật vài cuốn sách, toàn chữ phồn thể khó đọc, hắn quay đầu kỳ vọng hỏi:" Dì ơi, có sách trẻ con không?"

"Sách trẻ con à?" Tống Phổ ngẩn người, không hiểu sao hắn lại hỏi thế:

Lôi Đại Bằng mở to đôi mắt vô tội:" Manga cũng được ạ."

Xem ra là muốn đọc thật, có điều nơi này không có thứ đó, vợ chồng Tống Phổ không dám nói chuyện với người này nữa, sợ hắn đưa ra yêu cầu không giải quyết được.

Đúng lúc này có người gõ cửa, Lôi Đại Bằng đã quen có người tới thăm đi ra mở cửa, úi, bên ngoài có tám người trẻ tuổi, chưa từng tới. Nghe giới thiệu là học sinh của giáo sư Tống, Tống Phổ vội mời vào phòng, đột nhiên có người gọi:" Đại bằng, sao cậu cũng ở đây?"

Lôi Đại Bằng không có chuẩn bị trước, nhìn cô gái kia một cái, cổ cứng đờ, mũi hít sâu, chân tay run rẩy, làm mấy người xung quanh cũng ngớ ra. Không ngờ cô gái kia đá một phát, chiêu này vậy mà lại có tác dụng, Lôi Đại Bằng bừng tỉnh, toét miệng cười, nói năng lẫn lộn:" Oa oa oa... Bạn bạn bạn... Sao bạn lại tới tới tới... Thúy Hoa, Thúy Hoa, mau ra xem ai về này."

Bộ dạng ngớ ngẩn của hắn làm ai cũng cười, hỏi Vương Hoa Đình, nghe nói là bạn học mà ngạc nhiên không thôi. Lưu Thúy Vân từ bên trong chạy ra, nắm tay Vương Hoa Đình, chẳng hề kinh ngạc, lườm Lôi Đại Bằng:" Tôi biết lâu rồi, đi nào Hoa Đình, kệ cậu ta."

Đoán chừng là vẫn giận chuyện vừa rồi, làm Lôi Đại Bằng rất không vui, hắn cũng muốn vào cùng Vương Hoa Đình, không ngờ Lưu Thúy Vân đẩy ra ngoài, nhỏ giọng uy hiếp:" Cậu mà còn kém cỏi như vậy, tôi sẽ nói với Chương Vân, cả phòng này toàn du học sinh đấy."

"Cô dám à?" Lôi Đại Bằng trừng mắt:

"Cậu vào xem tôi có dám không?" Lưu Thúy Vân đâu hiền như xưa:

Lôi Đại Bằng nhìn em gái hoa khôi Đảng từng mê mẩn suốt thời đại học, đi hai năm hình như ngày càng xinh đẹp, càng có vị nữ nhân, chảy nước dãi mà, bực tức lẩm bẩm:" Ra nước ngoài thì có gì ghê gớm chứ, anh đây còn ăn thịt lợn nhập khẩu, lợn nước ngoài đấy."

Đánh trống lảng rồi, rõ ràng là sợ rồi, Lưu Thúy Vân bĩu môi không thèm để ý nữa, nhưng cô chợt nghe thấy tiếng Đơn Dũng ngoài cửa, tựa như đang nói chuyện với giáo sư Tả, tim cô đập đánh thịch, hỏng rồi.

Còn có chuyện hỏng hơn nữa cơ, đi vào cửa trước tiên lại là Tả Hi Dĩnh, Lưu Thúy Vân cảm thán, năm nay lão đại gặp xui rồi, hôm qua là nương tử dấm, hôm nay Vương Hoa Đình...

"Nhị đệ, làm sao thế?" Đơn Dũng đi vào nhìn thấy dáng vẻ thâm thù đại hận của Lôi Đại Bằng dừng lại hỏi, xưng hô kiểu này là tâm tình rất tốt, nếu không sẽ gọi là Lôi Nhị, Lôi Ngốc, không vui không buồn thì gọi là Đại Bằng:

Trong phòng ngủ đông người, giáo sư Tả vừa tới liền có người nhận ra, không biết là vì thanh danh của ông, hay là vì dung nhan tuyệt trần của Tả Hi Dĩnh mà cả đám vây quanh.

Đơn Dũng không đi vào làm gì, Lôi Đại Bằng tức giận quay đầu không để ý tới y, một mình đi ra ban công phía sau, làm dáng vẻ thi nhân u sầu vịn lan can. Đơn Dũng đi theo, vỗ vai, ôn tồn nói:" Anh biết để cậu trực, trong lòng cậu không vui, được, tiếp theo để an trực cho, cậu đi chơi đi."

"Không phải chuyện đó." Lôi Đại Bằng hờn giận:

"Vậy thì là chuyện gì làm Nhị đệ tức thành như thế này?" Đơn Dũng đổi bộ mặt thất kinh:" Bị vợ đánh à?"

"Không phải." Lôi Đại Bằng càng tức, sợ Đơn Dũng trêu chọc mình không đánh lại Chương Vân ảnh hưởng tới danh dự, chỉ trong phòng:" Thằng hủ nho mắng em, bảo em xéo."

"A, đơn giản, hôm nào ấn đầu xuống tẩn một trận." Đơn Dũng giải quyết rất nhanh:

Có người ủng hộ, Lôi Đại Bằng nguôi giận một chút, lại mách:" Vợ hắn cũng mắng em."

Đơn Dũng gặp khó, không đánh được, đầu óc y xoay chuyển rất nhanh, an ủi:" Cái này không tiện đánh, anh nghĩ cách này, chúng ta hôm nào đó bắt cóc tên hủ nho, giam giữ một tháng, không cho ngủ với Thúy Hoa, thế là nội tiết tố của cô ấy sẽ mất cân bằng, đúng không?"

"Ồ, cách này hay lắm." Lôi Đại Bằng vậy mà coi là thật, hớn hở, Đơn Dũng an ủi xong cười một tràng định đi, không ngờ bị hắn giữ lại:" Đản ca, còn chuyện này nữa em phải thỉnh giáo anh."

"Nói." Đơn Dũng đang vui, hỏi gì cũng được:

"Chuyện là thế này, hiện giờ em có bạn gái rồi, nhưng trong lòng em lại thích một người khác, anh bảo em phải làm sao?" Lôi Đại Bằng hỏi rất nghiêm túc, không hề đùa:

Đơn Dũng gật gù rồi xúi bẩy:" Muốn chân đạp hai thuyền, súng bắn hai em gái, vậy cần phải kinh nghiệm thực tế và năng lực tiếp nhận."

"Em làm gì có kinh nghiệm, nên mới phải hỏi anh mà."

"Chuyện này anh có ít kinh nghiệm, thế này, trước tiên về mặt tư tưởng, cậu phải phá bỏ được sự trói buộc của tư tưởng của chế độ một vợ, nam nhi đại trượng phu, ai chẳng muốn có mấy cô bé xinh đẹp, đúng không?"

"Đúng, em cũng nghĩ thế đấy." Lôi Đại Bằng mừng lắm, xem như về tư tưởng đã chuẩn bị tốt:

"Thứ tới, cậu phải am hiểu ngụy trang, tuyệt đối không được để bạn gái phát hiện, nếu không là cậu thảm ngay." Đơn Dũng lại bảo:

"Đúng thế, em đang làm như vậy, trước kia em làm gì, chưa từng nói với Chương Vân." Lôi Đại Bằng  tu luyện đã có chút thành tựu:

"Tốt, tiếp nữa phải có thần kinh cường hãn, không được có cảm giác gánh nặng, ái tình lấy trách nhiệm làm tôn chỉ, còn gian tình lấy vui vẻ làm mục đích, đừng để lẫn lộn hai thứ, tuyệt đối không thể để phát sinh xung đột." Đơn Dũng truyền thụ tâm đắc:

Lôi Đại Bằng càng vui hơn nữa, chỉ đầu mình:" Thần kinh của em mà còn chưa đủ cường hãn à?"

"Thế thì xong rồi, cậu đã có đủ điều kiện, có điều lúc Chương Vân đánh thì đừng kêu đau." Sự dạy bảo của Đơn Dũng khiến Lôi Đại Bằng lấy lại lòng tin, chỉ cổ áo, poss tư thế cực chuẩn, làm Đơn Dũng tò mò:" Cho anh biết, ai thế, anh tham mưu cho."

"Vương Hoa Đình, hoa khôi Đảng." Lôi Đại Bằng cười tươi hơn hớn:

"Thế cậu không với tới rồi, cô ấy ở Mỹ cơ mà."

"Không đâu, cô ấy về rồi."

"Sao anh không biết, vớ vẩn."

"Thật đấy, ở bên trong, đang thăm giáo sư Tống."

"F*uck, ^@^@$#^%&"

Đơn Dũng thấy cổ họng như mắc nghẹn, làm Lôi Ngốc vui như thế, chắc chắn không sai, tin tức quá đột ngột làm y chấn kinh, muốn vào lại không dám vào. Xúi bẩy Lôi Đại Bằng còn được, chứ đặt vào bản thân vào hoàn cảnh đó, Đơn Dũng vẫn luôn áy náy với Vương Hoa Đình, lúc cô đi, y không tiễn, tin tức đứt đoạn hai năm rồi, đột nhiên nghe thấy, làm y chẳng biết tâm lý trong lòng thế nào.