← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 087 Cuộc đời luôn có nguyện vọng chưa hoàn thành. (2)

Lôi Đại Bằng thì đắc ý lắm, được Đản ca cổ vũ và hỗ trợ lý luận, hắn đi vào phòng ngủ. Đơn Dũng cuống lên, làm một tràng này này kéo Lôi Đại Bằng lại, tiếp tục xúi bẩy:" Nhị đệ, anh chưa nói hết, bổ xung lần nữa, cũng là điểm quan trọng nhất."

"Là gì?"

"Điều quan trọng nhất là, đối với bạn gái chính thức, đặc biệt trong trường hợp cậu, bạn gái đặc biệt hung dữ, phải một lòng trung tinh với ái tình, giữ thân như ngọc, còn lại đều là phù vân. Cưới một cô vợ về, sống hạnh phúc mới là điều nên làm." Đơn Dũng từ lý lẽ méo mó đã quay về chính đạo:

Lôi Đại Bằng chóng mặt, hoa đầu, không biết nam bắc nữa:" Sao không giống điều anh vừa nói."

"Ý của anh là nếu cậu làm, hãy làm những việc trong sức mình, đừng tự tìm lấy phiền não, kiếm thêm bạn gái, không bằng bỏ vài trăm ra tìm em gái phát tiết, đúng không?" Đơn Dũng biết thần kinh của Lôi Đại Bằng nó thẳng tưng, không chừng dám đi tìm Vương Hoa Đình thổ lộ lắm, đương nhiên còn có chút lòng riêng. Lôi Đại Bằng bị Đơn Dũng nói cho không biết làm gì nữa, Đơn Dũng thay đổi đề tài:" Nào nào, không nói chuyện nữ nhân nữa, mất hứng lắm, anh để cậu ở đây là để cảm nhiễm chút cao phong lượng tiết của giáo sư Tống, cậu lại chỉ nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt, lãng phí một phen cổ tâm của anh. Từ hôm qua tới giờ giáo sư Tống sao rồi?"

Lời này nói rất đàng hoàng, đề tài chuyển hướng cũng hợp lý, Lôi Đại Bằng tạm thời quên đi tâm sự, nhỏ giọng kể, tới mấy nhóm, có những ai những ai. Nói chung là chẳng được cái tích sự mẹ gì, toàn nói mồm thở dài rồi đi, còn giáo sư Tống sáng có tỉnh lại, kêu đau, tiêm hai mũi móc phin, thời gian còn lại là hôn mê, dù có tỉnh cũng không nói lên lời. Đã một tháng gần như không ăn rồi, toàn dựa vào dinh dưỡng duy trì, trong nhà đã nghĩ tới dừng thuốc, chỉ là không ai dám hạ quyết tâm.

Rồi, thế là cả người nói lẫn người nghe đều thương tâm, con người tới sống tới mức này, chết cũng là một sự xa xỉ. Lại hỏi ba người vì sao cãi nhau, Lôi Đại Bằng nói Tư Mộ Hiền cứ đọc cho ông già nghe Ly Tao gì đó, hắn nói một câu thế là nổi giận. Đơn Dũng có thể đoán ra, Tư Mộ Hiền muốn giáo sư Tống an tường nhắm mắt ở chuyện quen thuộc, nhưng lúc này đọc Lý Tao làm gì tới mức tỉnh lại hoặc là mỉm cười nhắm mắt?

Đơn Dũng nghe Lôi Đại Bằng kể mà hít hơi liên tục, miệng méo mó thành hình dạng kỳ quái, tựa hồ đang cân nhắc tính khả thi của việc gì đó, vỗ đầu chan chát, cái này là đang nghĩ tới cái gì đó, nhưng mà chưa nhớ ra. Lôi Đại Bằng quen thuộc lão đại quá rồi, nhìn hành động của lão đại là đoán ra suy nghĩ. Sau đó Đơn Dũng như bị ma nhập, xông vào thư phòng của giáo sư Tống, nhìn ngó, đi qua đi lại. Suy nghĩ của Tư Mộ Hiền tuy tốt, cách thực hiện không đúng, y đang tìm kiếm quỹ tích sinh hoạt của vị cao nhân này, nhưng mà thấy toàn sách là sách, không thì cũng là bản chép tay. Cái bàn sách không biết dùng bao nhiêu năm, mòn vẹt bong sơn, tay vịn ghế bị sờ tới bóng lưỡng. Đơn Dũng ngồi xuống, vuốt ve tay vịn ý đồ nắm bắt tư tưởng của ông cụ.

Y đang nghĩ, nếu ngày nào đó mình mệt rồi, chán rồi, sẽ nghỉ ngơi thế nào.

Chân đưa ra, vô tình đá vào cái hộp cưng cứng, Đơn Dũng tò mò cúi xuống xem, nhìn thấy một cái hộp nhạc. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Lôi Đại Bằng, Đơn Dũng mở hộp lấy ra cái đàn Nhị, nhìn lại cái tay vịn ghế bóng lưỡng, nhận ra mình sai rồi. Đơn Dũng vắt chân chữ ngũ ngồi xuống, tay cầm đàn, vừa vặn, đây hẳn là phương thức tự giải trí quen thuộc của ông, nếu không tay vịn ghế chẳng mài nhắn như vậy.

"Lão Tống thích cái này, đi thôi." Đơn Dũng cầm cây đàn cùng Lôi Đại Bằng rời  thư phòng, trò chuyện với Tống Phổ, quả nhiên Tống Phổ liên tục gật đầu, cha cô có tạo nghệ rất cao với nhạc cụ dân gian, nhất là đàn nhị. Có điều thắc mắc sao thứ vừa dọn dẹp lại bị lôi ra.

Bọn họ định vào thì nhóm du học sinh buồn bã đi ra, Tả Nam Hạ tiễn chân, đúng lúc này Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng ngốc nghếch đứng với nhau còn cười vui vẻ, thế là bị người ta nhìn với ánh mắt ghét bỏ. Tới khi đi hết rồi chẳng ai chào hỏi hai người một câu, Vương Hoa Đình tụt lại phía sau, Đơn Dũng tích tắc đó làm một việc mà y cũng không hiểu, quay đi vờ không quen biết, vào phòng ngủ.  Vương Hoa Đình tức lắm, vốn cô chuẩn bị đi rồi, nhưng ở lại, còn gọi một soái ca cao ráo ở lại cùng mình, cô kéo tay Lôi Đại Bằng hỏi han ân cần.

Đơn Dũng đi vào phòng bệnh với cái đàn nhị lạ lùng, mọi người ngạc nhiên nhìn y, y đưa cho Tư Mộ Hiền:" Kéo cái này đi, giáo sư Tống thích nhất, kéo đoạn thầy ấy thích nghe, nhị tuyền ánh nguyệt gì gì đó."

"Khó lắm, em kéo khiêng kiệu hoa còn được." Tư Mộ Hiền mặt mày nhăn nhó:

Tả Nam Hạ tiễn khách quay về nghe thấy vỗ trán:" Đúng đúng, cách này đúng đấy, Lão Tống thích kéo cái này, khúc nhị tuyền ánh nguyệt ông ấy có thể kéo tới trình độ quốc gia."

"Tốt, Hiền đệ, cậu kéo bừa đi." Lôi Đại Bằng phụ họa, nhưng Tư Mộ Hiền tự biết trình độ mình, không chơi được thứ cao cấp như vậy:

Tả Hi Dĩnh đột nhiên bước tới:" Để tôi."

Ồ, Tư Mộ Hiền, Thúy Vân thêm vào Lôi Nhị đều bất ngờ, không nghĩ Tả Hi Dĩnh am hiểu thứ đàn cổ hiếm người dùng này. Đơn Dũng cầm đàn nhị lúng túng đưa tới, Tả   Hi Dĩnh hỏi:" Cậu chắc là hữu dụng chứ?"

"Không chắc, có điều đây là chuyện thầy ấy thích, hẳn là sẽ có cảm giác nào đó chăng?" Đơn Dũng nhìn ông già gày gò, chăn đắp tới cằm, đã không còn bao nhiêu sinh cơ nữa:" Nếu thầy ấy nghe được, sẽ biết còn có người quan tâm tới thầy."

Đây là điều qn trọng nhất, Đơn Dũng nói thâm trầm tựa có sự đồng cảm nào đó, ngay Tả Hi Dĩnh chợt nhận ra một góc con người mà cô chưa từng thấy.

Có lẽ chỉ là một việc uổng công vô ích thôi, thời khắc gần đất xa trời rồi, âm nhạc cũng có ích gì chứ, giữ lại được cái gì chứ? Có điều không ai coi đây là một chuyện hoang đường, với ông già vô dục vô cầu nằm trên giường, có lẽ hưởng thụ tinh thần là thứ ông thích nhất.

Thử âm, điều chỉnh, Tả Hi Dĩnh thuần thục kéo thử vài cái, lát sau cô bày ra tư thế, văn chân chữ ngũ, ngón tay thon thon đỡ dây đàn, âm thanh du dương vang lên, cả phòng đều tĩnh mịch.

Âm thanh nhẹ nhàng tựa như suối nước mùa hè róc rách chảy qua tim mỗi người, khiến mọi người trầm tư lắng nghe. Tiếng nhạc đó, uyển chuyển tựa như đang tâm sự, trầm bổng tựa gào thét, êm ái tựa gió xuân, tinh tế tựa mưa phùn, nghe mà say trong nhạc.

Tả Hi Dĩnh tựa như giai nhân từ tranh thủy mặc đi ra, không chút son phấn, lại có vẻ đẹp cổ điển kinh tâm động phách. Sau lưng cô là cửa sổ tuyết rơi, là cảnh tuyết, là bức thường cổ loang lổ. Mỹ nhân, đàn nhị, nhà cũ, khúc điệu du dương, thời tiết tiêu điều, mang theo vẻ đẹp không hài hòa, lúc này hòa vào làm một.

Đơn Dũng chẳng biết từ khi nào đã nhìn tới si dại, ngây ngất nhìn sư tỷ hạ thấp mí mắt chuyên tâm vào tiếng đàn, nét mặt cô tựa biến hóa theo từng nốt nhạc phát ra.

Tiếng nhạc lay động trái tim một người.

"Cử động rồi, cử động rồi ..." Lôi Đại Bằng chẳng hiểu âm nhạc lại là người tỉnh táo nhất, hắn nhìn thấy gò má giáo sư Tống nhúc nhích, vội vàng ngồi xuống bên giường, nắm tay ông cụ, như phát hiện ra lục địa mới:" Đúng là cử động rồi, ông ấy muốn nói, mau mau, bác Tả lại đây."

Đám đông náo động, Tả Nam Hạ mừng rỡ tới giường nắm tay bạn, quả nhiên môi khẽ mấp máy, ông cười nói lớn:" Lão Tống, ông nghe thấy phải không?"

Sau đó ghé sát tai vào miệng giáo sư Tống, tức thì hớn hở nói với mọi người:" Ông ấy nói, kéo hay lắm, là Hi Dĩnh, ông ấy nghe ra tiếng đàn của con đó."

Tả Hi Dĩnh chớp mi, nước mắt trào ra, tiếng nhạc thoáng cái cao lên, lạc điệu rồi.