← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 089 Sinh tử ly biệt, thiên cổ gian nan. (1)

Lại qua hai ngày nữa.

Y học gọi đây là kỳ tích, một người hai tuần không hề ăn uống hơn nữa dừng dùng chất dinh dưỡng, về lý luận không qua được 48 tiếng. Có điều sức sống ngoan cường của con người đi khi khiến người ta khó tưởng tượng được. Giáo sư Tống đã thoi thóp cả tuần rồi, ai cũng nghĩ ông có thể ra đi bất kỳ lúc nào, có khi chỉ một giấc tỉnh lại là người không còn nữa, nhưng ông mãi vẫn không trút hơi thở cuối cùng.

Bác sĩ mỗi ngày tới, nhìn gương mặt chỉ có thể hình dung bằng khô quắt, vẫn nhìn thấy dấu hiệu sự sống. Cái kỳ tích này từ miệng bác sĩ nói ra không phải vui mừng, mà là sự thương xót.

Sống thế này không khác gì dày vò, với tất cả mọi người.

Tả Nam Hạ hai ngày qua rất nhiều việc, chuyện trông chừng người bệnh ông giao cho đám người trẻ tuổi làm, ông tự mình bôn ba đi tìm nơi hạ táng cho bạn, hơn nữa cùng ban tang lễ trường thảo luận chuyện truy điệu. Nhưng chuyện này không dễ làm, mộ trống gần Tết, ai cũng biết cần gấp, trung gian đòi giá gấp đôi, làm thủ tục thì quản lý nghĩa trang mặt khó đăm đăm, thu tiền rồi mới chịu làm việc. Thậm chí đám người lò hỏa táng cũng không dễ nói chuyện, mở mồm ra là 6666, 8888, từ hoa tươi tới cả người khóc tang đều cung cấp, nghe nói đó là chế độ VIP.

Tiền tiêu đi như nước, hai vợ chồng Tống Phổ nhìn mà sợ không thôi, Tả Hi Dĩnh sinh ra thì giáo sư Tả đã bắt đầu phất lên rồi, được cha mẹ bao bọc quá kỹ, cô chẳng có khái niệm gì về tiền. Có điều cô chưởng mắt những kẻ thừa lúc người ta có tang mà cắt xẻo, cha cô lại như cố ý, giao cho cô chuyện đưa phong bì cho những kẻ đó, cô phải nhẫn nhịn mà làm. Lúc về cô tuôn một tràng ấm ức, cha cô thì xin lỗi liên tục, có điều cô cũng hiểu, cha cô đang dạy bù cô lớp kiến thức xã hội, nếu không sợ sau này ông trăm tuổi, cô chỉ có một mình không chịu nổi.

Tả Hi Dĩnh vì thế rất sợ hãi, như chính mình đối diện với tử vong, cái chết không đáng sợ, sợ nhất là sự cô đơn vô cùng vô tận sau đó. Giống như những tấm bia lạnh lẽo như rừng ở nghĩa trang lẻn vào ác mộng của cô.

Ngày 29 tháng Chạp rồi, khi đó đã gần trưa, cha con Tả Nam Hạ và vợ chồng Tống Phổ đã giao ảnh giáo sư Tống cho ban tang lễ trường, lại đặt xong xe tang. Khi từ lò hỏa táng quay về, tuyết vẫn rơi, năm nay tuyết lớn khác thường, trường học có xe đưa đón, nhưng mà không có lái xe, vừa Tết vừa là tuyết lớn, chẳng ai làm. Đám Đơn Dũng tìm được một tài xế , nghe nói là lính xuất ngũ, khi chở người lên đường, đi rất chậm rất vững.

Tả Nam Hạ ngồi ở ghế phụ lái buồn chán thuận miệng hỏi lái xe:" Tiểu Vũ, sao cậu quen Đơn Dũng, nhìn tuổi tác thì hai cậu không giống bạn bè."

"Vâng, nghiêm khắc mà nói thì cậu ấy là ông chủ của tôi." Vũ Tử cười nói:

"Thế à, cậu ta ép cậu tới à?"

"Ha ha ha, không phải chúng tôi đều tự nguyện."

Vì thế Vũ Tử đem chuyện lập điểm phân phối nước nói ra, cứ khen đám người Đơn Dũng không tệ, ai theo bọn họ đều kiếm được tiền. Chuyện ở điểm phân phối nước có vấn đề không tìm Tiểu Đơn thì tìm Lão Đơn giải quyết, hai cha con họ đều trung hậu thành thật, thả để bản thân chịu lỗ một chút chứ không để người kiếm tiền nuôi miệng ăn phía dưới bị thiệt. Vì thế nghe nói là thân thích Đơn gia có chuyện cần tới, có ai lại không giúp.

"Nhưng ... Nhưng, chúng tôi không phải thân thích của cậu ấy." Tống Phổ ngồi ở ghế sau sợ hãi nói:

"Ai nói không phải, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, Lão Tống là thầy cậu ta, lúc đi học nghịch ngợm phá phách, hai năm trước,  làm Lão Tống uống say vào viện chính là chúng nó đấy." Tả Nam Hạ cười nói:

Vũ Tử cười:" Tả lão, chúng tôi không có văn hóa gì cả, nói sai bác đừng trách, có điều làm bạn bè tới mức như bác, chúng tôi phục. Chỉ là chút tâm ý, bác đừng khách khí, cần gì cứ nói."

"Vậy không cám ơn cậu nữa, đợi ngày nào tôi nằm xuống, cậu tới lái xe nhé." Tả Nam Hạ đúng là không khách khí gì:

"Vâng." Vũ Tử cũng không kiêng kỵ đồng ý luôn, làm mấy người ngồi ghế sau hết nói:

Buổi trưa ăn cơm ở khách sạn Khải Lai Duyệt, khi ăn cơm ai nấy đều thấp thỏm, ăn qua loa rồi về. Ở nhà có mấy người trông coi, dù thế nào không có người thân cũng khiến người ta không yên tâm, nếu không phải là lo chuyện tang lễ, vợ chồng Tống Phổ không cùng xuất hiện. Ai cũng biết đại hạn của ông cụ sắp tới, trước khi nó tới là sự dày vò khủng khiếp nhất với người quan tâm, Tống Phổ một tháng qua như già thêm mười tuổi, chưa tới 50 mà tóc bạc một nửa rồi.

Quay lại chung cư giáo viên, Vũ Tử xuống xe một cái là chạy đi đỡ Tả Nam Hạ, đợi Tả Hi Dĩnh tới mới buông tay, sự quan tâm này làm cô cười thiện chí với hắn. Đi tới đây bước mọi người nặng nề hơn vài phần, đền cửa lầu, Tống Phổ vịn tường khóc nức nở, khóc bi thương, khóc gập người, chồng đi tới khuyên giải cũng không được gì

Đó là tâm kết của Tống Phổ, dừng thuốc rồi, cứ như cô tự mình giết cha, dù ai cũng biết là không cứu được nữa, nhưng đều mong kỳ tích xuất hiện. Tống Phổ ôm lấy chân Tả Nam Hạ, cầu xin:" Chú Tống, truyền dinh dưỡng cho cha cháu vài ngày nữa đi, cha cháu còn thở, không thể trơ mắt nhìn cha cháu đi được. Cha cháu khổ cả đời, sắp đi rồi còn khổ như thế chứ?"

Tả Nam Hà cũng rơi lệ, đỡ Tống Phổ lên, biết chuyện này không nên, song không đành lòng:" Được được, nghe cháu ... Mau đứng dậy đi, Hi Dĩnh, đỡ ... Không phải chú không muốn, mà sợ ông ấy chịu tội thêm thôi."

Đỡ Tống Phổ lên rồi, Tống Phổ biết là làm chuyện phí công, gục vào vai Tả Hi Dĩnh khóc lớn. Hàng xóm đi qua đi vào vây quanh, mấy ngày qua cũng quen nghe thấy tiếng khóc rồi, thương xót hỏi giáo sư Tả, người hỏi buồn bã, người đáp buồn bã.

Đúng lúc này có tiếng nói không hài hòa xen vào, từ cửa sổ nhà, có người thò đầu ra hô:" Vũ Tử, anh đưa mọi người đi đâu rồi?"

Vũ Tử đứng bên xe chỉ đoàn người Tả Nam Hạ đứng ở lối vào, người kia hô:" Mau lên, giáo sư Tống ăn được rồi."

Tiếng khóc ngưng bặt, Tả Nam Hạ ngẩng đầu lên thấy Lôi Đại Bằng thì có vẻ không tin, có điều Tống Phổ cuống lên, cấp thiết chạy lên lầu, thiếu chút nữa ngã ở cầu thang. Người phía sau chạy theo ầm ầm, ngay cả Tả Hi Dĩnh cũng chạy quên cả cha, được mấy bước mới quay lại đỡ. Tả Nam Hạ dài mặt không vui, cô thắc mắc :" Hay là cậu ta nói linh tinh ?"

"Không phải nói linh tinh cũng không thể." Tả Nam Hạ nói, vừa tới tầng hai thì khứu giác của ông phát huy, hít thật sâu, mắt lồi ra:

Tả Hi Dĩnh biết mũi cha mình cực nhạy, thường là ngửi thấy món ngon mới thế, chính cô cũng ngửi ra một hương vị quen thuộc, hỏi:" Mùi gì vậy cha, thơm quá."

"Không thể nào, thứ này tuyệt tích rồi cơ mà." Tả Nam hít thêm lần nữa vẫn không dám tin, vừa lên tầng ba thì Tống Phổ ở trong nhà gọi ông, vừa đi qua cửa liền sững sờ.

Ăn rồi, đúng là ăn rồi, sau gáy giáo sư Tống kê gối cao, ông nhắm mắt, mồm hé ra, hưng phấn húp thìa canh Lưu Thúy Vân cầm, yết hầu cử động nuốt xuống. Dáng vẻ như đứa bé mới ngủ dậy tham lam uống canh.

Tống Phổ mừng tới bật khóc, nhéo tay mình thật mạnh để chứng minh mình không mơ, Tả Hi Dĩnh sững sờ lặng lẽ rơi nước mắt, cả phòng cứ thế nhìn ông già mắc bệnh nan y uống canh, như kỳ tích cực lớn xuất hiện.

Tả Nam Hạ ngửi ra được nước canh trong suốt này tới này tới từ một cái bếp cồn, ông tới gần hít sâu rồi quay sang cười với Đơn Dũng.