← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 088 Cuộc đời luôn có nguyện vọng chưa hoàn thành. (3)

Tả Nam Hạ không nhận ra, lại nói lớn:" Ông chưa quên nhỉ, Hi Dĩnh được ông dạy khi lần đầu ông tới Hạ Môn, lúc đó nó mới học tiểu học... Mở mắt ra đi, có rất nhiều học sinh của ông đang đợi nói chuyện với ông đó."

Rồi Tả Nam Hạ tránh sang bên, ở chỗ hõm sâu của đôi mắt kia, rất lâu, rất lâu sau mới hé ra một khe hẹp. Toàn bộ người trong phòng vừa mừng rỡ lại bi thương vây lấy, Tống Phổ cùng chồng đứng sát giường kỳ vọng nhìn cha. Trên mặt giáo sư Tống không còn là vặn vẹo vì đau đớn, mà là nụ cười bình hòa, ông gian nan mở mắt, không biết nhìn thấy gì, lại khép mắt vào, nụ cười cũng biến mất.

"Cha, cha... Chúng ta về nhà rồi, cha có vui không, cha nói một câu đi..." Tống Phổ khóc thất thanh:

Chỉ một thoáng lướt qua, Tả Nam Hạ sau niềm vui là nỗi buồn, khuyên nhủ hai vợ chồng Tống Phổ. Tả Hi Dĩnh vẫn đàn, khúc đã tới vĩ thanh, cùng với âm thanh kéo dài chấm dứt, cô cũng nghiên đầu đi lau nước mắt.

Đơn Dũng nãy giờ đứng im không nhúc nhích, nếu đổi lại được nụ cười trước kia của sư tỷ, bất kể cái giá lớn thế nào y cũng không tiếc. Y nghĩ, nếu như người nằm trên giường là mình, nghe được tiếng nhạc này, hẳn cũng không nuối tiếc nữa, y nghĩ, nghĩ rất nhiều... Rồi một cảm giác rõ ràng sinh ra, đó là sự tiếc nuối.

Vương Hoa Đình tới dìu Tống Phổ, điều nhìn thấy làm cô có rất nhiều cảm xúc, có điều không ngờ nhất là thấy được đội ngũ thực tập ở xã Tróc Mã. Nghe nói chuyện ở đây đều do Đơn Dũng tổ chức, càng khiến cô ngạc nhiên, có lẽ người này đổi tính rồi?  Cô thấy ánh mắt si mê của Đơn Dũng khi nhìn Tả Hi Dĩnh, lòng không vui, dù Lưu Thúy Vân nói y bị từ chối rồi, không theo đuổi được vị sư tỷ đó, vẫn khiến cô không vui.

Tả Nam Hạ biết sơ chút y đạo, kiểm tra mạch không phát hiện niềm vui bất ngờ nào, có điều tiếng nhạc quen thuộc đúng là có chút tác dụng, khiến giáo sư Tống tỉnh lại chốc lát. Ông cảm kích nói với Đơn Dũng:" Cám ơn cậu Đơn Dũng, vậy mà tôi lại quên mất chuyện này, suy nghĩ của cậu rất đúng, lúc này đây ông ấy có thể nghe được tiếng nhạc quen thuộc, hoặc làm chút chuyện yêu thích... Nhưng mà làm gì đây?"

Ông lắc đầu, hạ cổ tay người bệnh xuống, hơi thở đã mỏng như tơ rồi, không biết Lão Tống còn vướng bận gì nữa không. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tả Nam Hạ vẫy tay chỉ gọi Đơn Dũng tới, Lôi Đại Bằng chưa từng biết khách khí là cái gì cũng đi theo. Tả Nam Hạ hỏi:" Tôi hỏi cậu một chuyện, nếu là lúc nhắm mắt xuôi tay, chuyện cậu muốn làm nhất là gì? Hôm nay rất tốt, hiếm khi được một lần ông ấy bình hòa như vậy, trước kia nếu tỉnh lại, không kêu muốn chết thì cũng quát mắng người khác."

"Làm gì nhỉ?" Đơn Dũng hỏi Lôi Đại Bằng:" Không nghĩ, nói nhanh."

"Nếu là em, anh nhớ kiếm cho em một em gái, đỡ em dậy làm một lần cuối." Lôi Đại Bằng quả nhiên nói không qua cái đầu:

Tả Nam Hạ tức giận tát một cái, Lôi Đại Bằng vẫn cười hề hề, có điều chuyện này tựa gợi mở Đơn Dũng, hỏi:" Vợ giáo sư Tống..."

"Đã đi gần 20 năm rồi, cậu khỏi phải nghĩ xiêu vẹo, ông ấy ở mặt này hơn đứt tôi, không có tiếng chê bai nào, gần 40 mới cưới vợ, cưới một phụ nữ ở quê. Theo ông ấy chẳng được hưởng phúc lấy một ngày, cải cách mở cửa vừa bắt đầu, công việc vừa ổn định chưa lâu đã không còn nữa, cũng là bệnh nặng." Tả Nam Hạ thở dài:

Lôi Đại Bằng gãi đầu định phát biểu, Đơn Dũng đẩy ngay sang bên, tám thành là hắn nói câu " nghèo tới ngầu", y hỏi:" Có phải chúng ta suy nghĩ quá xâu xa rồi không, kỳ thực chỉ là ông già bệnh nặng thôi, bỏ đi những hào quang người khác chụp lên đầu, bác nói thầy ấy muốn gì nhất? Ở góc độ người thường ấy."

Ồ, đây chính là điểm mù tư duy, Tả Nam Hạ cau mày, vỗ tay đét một cái:" Phải rồi, con người chỉ lúc thế này mới không vướng bận gì nữa, bất kể là vĩ nhân hay người thường, là quan lớn hay nhân vật nhỏ đều bình đẳng."

"Đúng vậy ạ, cháu thấy phương thức cần thay đổi, chúng ta không nên coi thầy ấy thành vị giáo sư có học trò khắp thiên hạ nữa, hãy coi như một người bình thường. Không nên dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn thầy ấy, mà phải bình hòa, như nhìn người bình thường. Thầy ấy cũng có ham muốn, hoài niệm, hoặc là nhu cầu đơn giản...ví dụ như là cháu ngoại trở về chẳng hạn." Đơn Dũng hỏi nhỏ:

Tả Nam Hạ đưa tay ngăn cản, nhỏ giọng nói, cháu ngoại giáo sư Tống đi du học đã lập gia thất ở nước ngoài, trong lòng đã coi bản thân là người nước ngoài trăm phần trăm rồi, đừng nói là ông ngoại, đến cha mẹ còn chẳng thân thiết.

Con mẹ nó, cái thứ người gì vậy, Đơn Dũng nghe mà muốn chửi.

Tả Nam Hạ khoác vai y nói:" Nếu có cách thì giúp, tận tâm là được, tôi rời quê quá lâu rồi, không biết nên làm gì."

Đơn Dũng đi qua đi lại trong phòng khách, một lúc sau vẫy tay gọi Lôi Đại Bằng tới, an bài:" Cậu đem hết món ngon ở Lộ Châu liệt kê ra một danh sách cho anh xem."

Lôi Đại Bằng có thể kể trăm món ăn lưu loát không trùng lặp, nghe cái đi làm ngay.

Đơn Dũng lại chỉ vợ chồng Tư Mộ Hiền:" Hai đứa tới đây."

Hai người vừa tới gần thì Đơn Dũng mắng:" Đừng để anh nhìn thấy cậu khóc lóc nữa, Thúy Vân trông cậu ấy...."

Phần phía sau ngại đông người nên không nói, có điều Tư Mộ Hiền hiểu ý, cùng vợ gật đầu.

"Bác Tả, cho cháu một bức ảnh vợ giáo sư Tống." Đơn Dũng nói:

"Cần làm gì, đó là di ảnh."

"Lúc này rồi còn sợ di ảnh gì nữa, thầy ấy muốn thấy, nói không chừng chính là vợ."

Tả Nam Hạ chép miệng, vẫn gần đầu, gọi Tống Phổ tới, cô ngạc nhiên, nhưng không dị nghị.

Đơn Dũng lần này nhìn sang Vương Hoa Đình, đứng sát bên cạnh còn có soái ca thư sinh như muốn làm hộ hoa sứ giả, y lại vẫy tay:" Hai người lại đây."

Vương Hoa Đình nhếch môi thị uy, không tới, soái ca cũng không vui.

"Không lại thì tôi tới vậy." Đơn Dũng đi thẳng tới trước mặt họ:" Muốn giúp thì tôi sẽ nói, nếu không muốn thì tự nhiên."

"Vậy anh nói đi." Vương Hoa Đình biết Đơn Dũng làm việc này không xen vào thành phần tình cảm cá nhân, cũng không vì bản thân, cô gật đầu:

"Thế này, cho cô một tấm ảnh, theo dáng vẻ đó tìm người giông giống, tuổi chừng 20, biết tiếng Pháp càng tốt." Đơn Dũng chỉ ảnh cả nhà trong thư phòng:

Vương Hoa Đình hiểu ra, lườm Đơn Dũng:" Anh bảo tôi tìm người đóng giả cháu ngoại giáo sư Tống à, không phải là lừa dối sao?"

"Thầy ấy mắt mờ rồi, không nhìn ra đâu, không sao." Đơn Dũng nói xong Vương Hoa Đình không phản ứng, mặt không thoải mái, y cũng biết tính cô bí thư chi đoàn nghiêm túc này, hẳn không thích mấy trò của mình:" Muốn giúp thì giúp, không thì thôi, tưởng tôi không tìm được à?"

"Anh..." Vương Hoa Đình bị thái độ của Đơn Dũng làm tức tới muốn đánh người:

Tư Mộ Hiền vội chạy tới hưởng ứng:" Cách này có vẻ đúng đấy, nếu gặp được cháu ngoại, có lẽ tốt hơn bất kỳ phương thuốc nào."

"Đúng rồi Hoa Đình, thử xem." Lưu Thúy Vân cũng nói, dù sao Vương Hoa Đình quen biết cộng đồng du học sinh, dễ tìm hơn:

Vương Hoa Đình hết cách, quay đầu nhìn soái ca kia, soái ca giang tay:" Tôi không giống, hay là chúng ta tụ tập mọi người lại tìm xem."

An bài xong xuôi, Đơn Dũng thò đầu vào phòng ngủ, Tả Hi Dĩnh đang chỉnh lại chăn cho giáo sư Tống, cô ngẩng đầu lên thấy Đơn Dũng, muốn mỉm cười song có lẽ vì bi thương, lại thành nụ cười ngượng ngùng thiếu tự nhiên. Không ngờ Đơn Dũng lại rất tự nhiên, ngoắc tay:" Chị cũng lại đây."

Tả Hi Dĩnh khó chịu lắm, định không thèm để ý, cuối cùng vẫn nén giận đi tới, gắt gỏng:" Định chỉ huy tôi à, cậu có tư cách sao?"

Rất kiêu ngạo, rất tức giận, nhưng lời Đơn Dũng nói ra lại ngoài dự liệu của cô:" Không có tư cách, cũng không chỉ huy, nhưng có trách nhiệm cùng quan tâm. Trưa rồi chị nghĩ ngơi chút đi, mắt chị đỏ hoe thấy tơ máu rồi kìa, không ngủ tốt đúng không?"

Tả Hi Dĩnh cúi đầu muốn che giấu, Đơn Dũng chỉ nói một câu rồi xoay người đi, hết sức soái thoát, cô khẽ bặm môi, cậu ta buông tay rồi, nên mới có thái độ thoải mái như thế với mình.

Càng thế cô càng không tự nhiên được, ngược lại còn tức giận, cho dù cô luôn nhấn mạnh khuyết điểm của Đơn Dũng, nhưng gặp lại rồi, không sao giữ tâm thái bình tĩnh khi đối diện với y...