Q3 - Chương 093 Chỉ còn là hồi ức. (3)
Ừ, có nhân tố đó, nhưng mà chủ yếu là do thời gian, mỗi người có cuộc sống riêng của mình, đợi khi em hình thành lối sống riêng thì những người em từng quen đều thay đổi. Ví như trong mắt anh, em cũng thay đổi đấy." Đơn Dũng quay sang nói:
"Em biến thành thế nào rồi?" Vương Hoa Đình tò mò đánh giá của Đơn Dũng giành cho mình:
" Em trở nên xinh đẹp hơn, trào lưu hơn, trở nên... Ha ha ha, không nói nữa." Đơn Dũng nhướng mày một cái rồi cười cho qua:
Ánh mắt thật xấu, điểm này thì anh ấy không thay đổi, có điều động tác đó làm Vương Hoa Đình cười phì một tiếng, nhìn lại bản thân. Mặc dù cố gắng mặc nghiêm túc một chút, nhưng chiếc dày bốt đất tiền, chiếc áo khoác trào lưu, mái tóc hạt dẻ uốn quăn, hết thảy không che giấu được thân phận khác biệt. Dù ở nước ngoài chăng nữa thì cũng là nơi nhìn người nhìn cách ăn mặc trước, thực sự đã khác xa với thời đại học mộc mạc rồi.
Xe đi rất lâu trong im lặng, vào thành phố rồi Đơn Dũng mới hỏi Vương Hoa Đình ở đâu? Khu tập thể chính phủ, đó là nơi ở tạm thời sau khi cha cô tới nhậm chức, cả nhà sẽ ở đó đón năm mới. Cô muốn nói vài câu với Đơn Dũng, nhưng phát hiện ra hai người tựa như người thời đại khác, Đơn Dũng mặc áo chẽn quê tới không thể quê hơn, nào giống một ông chủ.
"Anh lúc nào cũng ăn mặc thế này, muốn thể hiện sự khác biệt của mình à?" Vương Hoa Đình bất ngờ chất vấn, có vẻ không hài lòng với hình tượng này của Đơn Dũng:
"Em sai rồi, chúng ta thử đứng trong đám đông, xem xem ai sẽ là người lạc loài?" Đơn Dũng phản bạc:
Điều này phải thừa nhận, cách ăn mặc của Đơn Dũng đại chúng hóa hơn, Vương Hoa Đình không phục:" Anh đừng có mà giả vờ, giờ anh đâu còn là quần chúng phổ thông nữa."
"Sai rồi, anh vẫn là quần chúng phổ thông, dù anh có muốn trở nên khác biệt thì bản chất không đổi. Anh vẫn thích uống rượu bát lớn, gặm miếng thịt to, như thế có gì không tốt, vì sao phải thay đổi? Anh cũng muốn giống như em vượt đại dương học tập, có được thành tựu, nhưng anh có khả năng đó sao?" Đơn Dũng tự trào:
Vương Hoa Đình buồn buồn:" Thực ra ở nước ngoài cũng chẳng có gì hay, cho dù bên trong anh thay đổi, nhưng trong mắt họ cái nhìn về màu da sẽ mãi mãi không thay đổi."
"Vậy thì về đi, nơi nào thoải mái thì sống thôi, cần gì phải ủy khuất bản thân chứ?" Đơn Dũng hời hợt nói:
"Sắp rồi, có điều đợi em về, không biết anh có dùng một ánh mắt khác nhìn em không?"
"Chắc là không, cùng lắm là ánh mắt ngưỡng mộ thôi."
Hai người nhìn nhau cười, trong nụ cười có thêm thành phần lý giải, nhưng khi Vương Hoa Đình tìm đề tài nói chuyện lại thấy không biết nói về điều gì, vì cô phát hiện Đơn Dũng trở nên tang thương hơn nhiều, vượt quá tuổi tác của bọn họ. Cứ thế im lặng cho tới khi xe đỗ ở cổng khu tập thể chính phủ, cửa mở, Vương Hoa Đình lại không đi xuống:" Ngày kia em đi, anh sẽ không đi tiễn em giống như lần trước phải không?"
"Coi em nói kìa, em bảo anh tới thì anh tới, em không cho, anh tới gây thêm phiền toái cho em sao?"
"Tùy anh thôi, anh nợ em một ân tình lớn, em xem anh trả thế nào? À, anh còn nhớ chuyện chúng ta thực tập ở xã Tróc Mã không?"
Đơn Dũng cười gian:" Em nói chuyện gì cơ chứ, chuyện ở trong đống rơm ấy hả?"
"Anh đi chết đi." Vương Hoa Đình mặt đỏ rần:" Em nói cái lý tưởng vĩ đại đế quốc ăn uống của anh ấy, không biết tiến hành tới bước nào rồi."
"Còn xa lắm, không biết khi nào mới thực hiện được."
"Nhất định được, anh làm gì tính của em một phần, nói không chừng em về nước có thể hưởng thành quả, thế nào hả ông chủ Đơn?"
"Được, thế thì đừng trách anh tìm cha em đi cửa sau nhé." Đơn Dũng trêu:
"Anh đừng mơ, phải bằng vào bản lĩnh của anh ấy." Vương Hoa Đình xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt:
Đơn Dũng quay xe, nhìn Vương Hoa Đình đứng trước cổng cười sáng lạn, chẳng hề giống vẫy tay tạm biệt mà tựa niềm vui cửu biệt trùng phùng.
Cảnh đẹp có khắp nơi, hà tất cố chấp một chỗ, Đơn Dũng nghĩ thế, cho dù y chưa thể quên được, nhưng y vẫn quyết định quên, quyết định tiếp nhận hết thảy mọi thứ cuộc sống ban cho, không cố tình vì ai mà thay đổi, hoặc vì ai mà làm điều gì đó. Y cảm giác như trút được gánh nặng, tuy kèm theo tiếc nuối mắt mác, nhưng y làm được rồi, buông tay được rồi...
Thời gian trôi qua thêm một ngày nữa, lại sắp chia tay thêm một người.
"Cái này, Hoa Đình, mang theo." Lưu Thúy Vân nhìn thấy một bức ảnh chụp chung hồi chi viện giáo dục xã Tróc Mã, đưa cho Vương Hoa Đình:
Vương Hoa Đình cầm lấy vuốt ve rồi cho vào trong hành lý, vừa thu dọn vừa nói:" Tôi thực sự nhớ nơi đó, non xanh nước biếc, người dân cũng thuần phác. Mà đám học sinh của chúng ta thế nào rồi nhỉ?"
"Còn thế nào được nữa, tỉ lệ lên lớp ở đó quá thấp, đi thi không vẽ trứng gà lên giấy là tốt rồi." Lưu Thúy Vân cười:
" Cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt, hiện giờ một gia đình bình thường đừng nói là nuôi con du học, đến cả đại học bình thường cũng không nuôi nổi." Vương Hoa Đình kéo khóa va ly lại:
Mẹ Vương Hoa Đình đi vào, mang theo túi đồ ăn, ra sức nhét vào va ly, vừa nhét vừa an bài, chuyển máy bay phải chú ý, đừng để thất lạc đồ lung tung. Tới nơi phải chuẩn bị ít tiền lẻ, đừng để tới lúc cần lại cuống lên, nghe nói ở Mỹ loạn lắm, còn loạn hơn ở Lộ Châu, ở đâu cũng mua được súng.
Vương Hoa Đình làm vẻ mặt bất đắc dĩ với Lưu Thúy Vân, người làm mẹ trong thiên hạ đều thế cả, lo lắng lải nhải, đừng mong thay đổi được. Bà Vương còn muốn gọi thư ký lái xe đưa con gái đi, lần này Vương Hoa Đình mất kiên nhẫn, chỉ ngoài cửa:" Mẹ, bạn học con đều tới tiễn rồi, nếu mẹ còn phiền phức nữa là không kịp giờ bay đâu."
"Á, vậy thì nhanh nhanh..." Bà Vương thúc giục:
Ba người xách bốn cái va ly, ra tới cửa thì thấy chiếc xe thương vụ Ngũ Lăng của Đơn Dũng, xe tuy không ra sao nhưng không gian rộng rãi. Bà Vương cũng biết ý để lại không gian cho người trẻ tuổi, mình thì đi xe khác theo sau.
Trên xe hết sức náo nhiệt, trừ lớp trưởng ra thì nhóm thực tập ở xã Tróc Mã đều đầy đủ, xe vừa mới đi Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền nháy mắt với nhau, không biết là làm trò gì. Tư Mộ Hiền đẩy mới cái, Lôi Đại Bằng mới thẹn thò đưa cái túi thêu hình trái tím tới, hai tay hết sức thiếu tự nhiên xoắn vào nhau.
"Oa, thơm quá, Đại Bằng, làm bằng cái gì vậy?" Vương Hoa Đình ngửi thử, chế tác thủ công không tệ, túi thơm Lộ Châu chính tông:
"Tôi nhờ mẹ nuôi làm đấy, tránh tà giữ bình an." Lôi Đại Bằng toét miệng nói:
Tư Mộ Hiền thêm gia vị:" Bí thư, trong đó thêu trái tim của nhị ca tôi đấy, bạn đừng để mất."
Vương Hoa Đình cười khúc khích cẩn thận cất vào túi, Lôi Đại Bằng không xấu mặt, ngược lại cảm thấy rất hạnh phúc, ôm Tư Mộ Hiền khen:" Hiền đệ, cậu thật biết nói chuyện, hôm nay nói lời cảm động nhất đấy."
Sự vô sỉ này làm Thúy Vân cũng phải cười, còn lườm chồng một cái, tựa hồ trách hắn không nên lấy Lôi Đại Bằng ra trêu chọc. Có điều ngạc nhiên là Vương Hoa Đình không còn lúng túng vì chuyện này nữa mà thản nhiên tiếp nhận. Tới ngay Đơn Dũng lái xe cũng rất thản nhiên nói:" Nhị Lôi, anh còn chưa tặng mà cậu đã tặng rồi, cậu đã có gia thất, sao lại tranh với người độc thân như anh chứ?"
Nói rồi cũng tặng Vương Hoa Đình một món quà, bút máy Vạn Bảo Long. Từ khi cô về người kiếm cớ giữ liên hệ bạn bè ít nhiều đều tặng quà, toàn bộ món quà cô nhận được thì của Đơn Dũng là đắt nhất, cô nhận ra:" Chà, anh phát tài rồi à?"
"Xì, hoa khôi Đảng không nhìn trúng quà anh tặng đâu." Lôi Đại Bằng khịt mũi, cố tình hạ thấp món quà của Đơn Dũng:
Vương Hoa Đình cười phụ họa:" Đúng rồi, quà của Đại Bằng tặng là tốt nhất. Công vụ viên có khác, biết làm việc, hơn đứt con buôn."
Lôi Đại Bằng đắc ý lắm:" Đúng, quá đúng, thế nào thì anh đây cũng là cán bộ quốc gia mà, đúng không?"
Câu nói này như lời châm chọc cực lớn, mỗi lần Lôi Đại Bằng nói ra là mọi người đều cười lăn cười bò. Cái khoa của bọn họ không ít người thất nghiệp nằm nhà, người vào biên chế sự nghiệp cũng không ít, nhưng đường hoàng thành cán bộ quốc gia chỉ có vài người, Lôi Đại Bằng là người đứng đầu.