Q3 - Chương 094 Hôm nay đi lại từ đầu. (1)
Trên xe chỉ có mấy người bạn với nhau, vì thế rất thoải mái, không cần phải kiêng kỵ gì, mọi người nói nòi cười cười kể chuyện của mình từ khi ra trường tới giờ. Có điều nói đi nói lại, ai cũng phải công nhận rằng, thời khó quên nhất vẫn là thời đi học, đặc biệt là quãng thời gian thực tập, đó là ký ức chung của bọn họ, kể tới là phấn khích. Tất cả thống nhất hẹn mùa hè này về, cùng kết bạn tới xã Tróc Mã xem, rồi làm món phượng hoàng dục hỏa ăn cho đã đời. Lại kể tới chuyện dạy học, chuyện xấu của Lôi Đại Bằng bị lôi ra, trong xe tiếng cười không dứt.
Chuyện còn nhiều đường lại ngắn, chẳng mấy chốc tới sân bay, Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng xách đồ giúp Vương Hoa Đình, có mấy chàng trai giúp đỡ, cả mẹ Vương Hoa Đình cũng vui mừng. Vương Hoa Đình một tay khoác tay Lưu Thúy Vân, tay kia khoác tay Tư Mộ Hiền, sắp đi rồi vẫn có ngàn vạn lời muốn nói:" Lần sau về liệu có baby tới đón mình không?"
Lưu Thúy Vân xấu hổ, Tư Mộ Hiền gật đầu:" Sẽ có, nhất định không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo."
Vương Hoa Đình cười lớn, làm Lưu Thúy Vân nhéo chồng, hai vợ chồng này thân mật khiến Vương Hoa Đình hâm mộ, từ bạn học trở thành vợ chồng, quá trình quá độ đó không biết gian nan thế nào. Có điều nhìn cái đôi này hiện giờ, bao nhiêu gian nan cũng đáng lắm, vì kết quả rất tốt.
Đang cười thì Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng đi gửi hành lý trở về, bà Vương cầm vé máy bay gọi Vương Hoa Đình đi, Vương Hoa Đình giang tay muốn ôm. Lôi Đại Bằng sáng mắt lấy mông huých Đơn Dũng sang bên, chạy tới ôm thật chặt Vương Hoa Đình, bộ dạng hạnh phúc tới tận xương.
Vương Hoa Đình cũng chẳng ngại, cô cười to ôm cái đầu xấu xí của Lôi Đại Bằng nói:" Có tiến bộ đấy Lôi Ngốc, biết lợi dụng rồi."
"Không nỡ để bạn đi mà."
"Cậu có biết không, cậu làm mình cảm động lắm rồi đấy, không được thương tâm."
Câu này nói không có chút giả dối nào, tiếp đó Vương Hoa Đình làm một chuyện hết sức bất ngờ, khẽ hôn lên trán Lôi Đại Bằng một cái. Có lẽ đối với Lôi ca luôn mến mộ cô bạn bí thư chưa từng thay đổi này mà nói, đây là thời khắc hạnh phúc nhất, hạnh phúc tới khi cô buông tay, bước chân hắn lảo đảo như say, mất phương hướng.
Vương Hoa Đình quay sang nhìn Đơn Dũng, Đơn Dũng thoải mái bước tới ôm cô, cô ôm mặt y, nhưng lại đặt hôn một cái lên môi.
Hôn rất sâu, rất hoang dại, Đơn Dũng không ngờ tới, nhưng cũng không kéo dài lâu, Vương Hoa Đình chủ động buông ra, mím môi cười:" Không được quên em, trừ khi em quên anh."
"Đương nhiên, bây giờ anh đã có đầy đủ lý do không quên được." Đơn Dũng bị một câu làm nũng của Vương Hoa Đình làm cười vui vẻ, y cũng hôn khẽ lên trán cô một cái rồi nắm tay đi tới tận cửa kiểm tra an ninh:
Nhìn Vương Hoa Đình cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn Đơn Dũng, Lưu Thúy Vân thấy thật lãng mạn, khẽ huých chồng:" Anh thấy không, thực ra bí thư của chúng ta thích lão đại, em luôn cho rằng, họ nên là một đôi hạnh phúc."
Không ai đáp, quay đầu lại thấy Tư Mộ Hiền đang mím môi, cô hung dữ nhéo mạnh:" Này, anh không chạy tới hôn tạm biệt bí thư à?"
"Em nghĩ anh không muốn à? Bí thư quá bên trọng bên khinh rồi, để sót mỗi mình anh." Tư Mộ Hiền nửa đùa nửa thất nói làm Lưu Thúy Vân muốn ra tay:
Đơn Dũng quay về, trên mặt xen lẫn cả niềm vui và lưu luyến, vẫy tay gọi bọn họ, đi thôi, lại tiễn thêm một người, có chút buồn, người đã đi hết coi như ăn hết năm mới rồi... Í Lôi Đại Bằng đâu? Lưu Thúy Vân phát hiện ra thiếu người, ba người tìm khắp nơi, bất ngờ thấy Lôi Đại Bằng ngồi bệt dưới đất ở khu nghỉ ngơi, tên đó tay còn sờ trán được hoa khôi Đảng hôn lên, hạnh phúc rên hừ hừ...
"Ấy, Nhị ca, chỉ bôi tí nước bọt mà hạnh phúc tới mức đó à?" Tư Mộ Hiền trêu:
Đơn Dũng trực tiếp đá cho một phát:" Đứng lên, bao nhiêu người ra vào thế này, bày trò hề gì vậy? Cái mồm cậu hôn không biết bao nhiêu cô gái rồi, có cần kích động như thế không hả? Giả vờ thanh thuần hả?"
"Ha ha, em thích đấy." Lôi Đại Bằng phủi mông lảo đảo đứng dậy, đắc ý nói:" Nói thế nào nhỉ, trong lòng hoa khôi đảng có em mà."
"Không phải chứ, cậu không nhìn thấy cô ấy hôn lão đại à, cái đó phải nói sao?" Lưu Thúy Vân đả kích:
"Lão đại góp vui được hưởng sái thôi, so sao được?" Lôi Đại Bằng có lối suy nghĩ riêng:
"Chớ mừng vội Nhị ca, ở Mỹ hôn nhau là một nghi thức, giống bắt tay hỏi ăn cơm chưa ấy, quá bình thường, đừng nghĩ quá mà tẩu hỏa nhập ma:
Ba người cười nói đi trước, Lôi Đại Bằng tụt lại phía sau, nhìn sân bay người đông nhốn nháo, thi thoảng có những đôi ôm nhau hôn say đắm, hắn nghĩ tới lời Tư Mộ Hiền, bẩm bẩm:" Bảo sao người ta đều đi nước ngoài, hôm nào đó mình cũng đi, nghe nói em gái Mỹ cởi mở lắm."
Không lâu sau đuổi theo mọi người, lên xe hắn lại ngồi tự YY.
Đơn Dũng tiễn Lôi Đại Bằng đi, tên này đi làm thật sướng, tới thẳng nhà hàng đi làm luôn, té ra là sau Tết đơn vị liên hoan, ăn miễn phí. Lại đưa chân vợ chồng Tư Mộ Hiền, trước sau Tết bận rộn lo chuyện giáo sư Tống, mất luôn Tết, Đơn Dũng áy náy lắm. Có điều hai vợ chồng này chu đáo, chẳng những không ý kiến, còn giúp đỡ không ít.
Tiễn hết đi rồi, Đơn Dũng thở phào, đủ các loại chuyện, cuối cùng đã kết thúc, năm mới cũng hết. Đơn Dũng lái xe dạo quanh thành phố, không ít con đường đang bố trí hoa đăng, tắc đường dữ dội, xe đi như rùa. Nhìn thấy mấy hiệu thịt ngâm, đây là mùa tiêu thụ, bận tới mức không có thời gian nói chuyện. Năng lực lan tỏa của Sư Gia Thôn không cần nghi ngờ, con hổ Tây Uyển đã ngã, Lư Nhục Hương cũng đã ngã, hiệu thịt ngâm đánh thẳng vào thị trường. Thi thoảng cũng có người thử treo biển Hưởng Mã Trại giả, nhưng luôn có người đâu đó tới lật bàn, đập hiệu, lâu dần quyền lực từ nắm đấm phát huy hiệu quả, không ai tranh vụ làm ăn này của Sử Gia Thôn nữa.
"Chú Trụ." Đơn Dũng đi vào cửa hiệu thịt ngâm đầu tiên chào Sử Lão Trụ:
Lão Trụ hớn hở vẫy tay:" Lại đây, lại đây, chẳng mấy khi thấy cậu một lần. Cương Oa, thái vài cân thịt lừa cho anh Đơn mang về."
"Chú khách khí quá làm cháu xấu hổ lắm, cứ như cháu tới là để ăn miễn phí vậy." Đơn Dũng ngại ngùng nói:
Lão Trụ thoải mái:" Thứ khác không ra gì, nếu không tôi cũng cho cậu. Sao vậy, có việc gì à?"
"Cháu thuận đường ghé qua ấy mà, trưởng thôn thế nào ạ?"
"Khỏe lắm, năm nay muốn làm thêm vài cái trại nuôi lừa, trong thôn đang tuyển người."
"Chuyện này cháu biết, chú điên của cháu có khỏe không, trước Tết cháu chị kịp nhờ người đưa ít hàng Tết, chưa tới thăm được."
"Khỏe, khỏe lắm, năm mới còn ăn Tết trong chuồng lừa nữa cơ, ha ha ha."
Lão Trụ cười lớn trêu Thú Y, chuyện xấu trong thôn đem ra kể thì có mà cả đống, cứ nói tới là ai cũng cười đau bụng.
Đơn Dũng tán gẫu một lúc, khi đi ra đã có thêm một miếng thịt lừa lớn, lên xe bẻ ăn thử, không có gì bất ngờ, thứ làm bằng máy này kém gia công một chút, có điều cũng phải cái miệng như y mới nhận ra.
Làm ăn lớn lên một cái là trộn lẫn hàng giả hàng kém, nó đã thành chuyện đương nhiên rồi. Đơn Dũng cũng không suy nghĩ nhiều, giờ y học được cách chấp nhận rồi. Ngay cả người bảo thủ như Sử Bảo Toàn cuối cùng vẫn quyết định giảm chất lượng, nâng cao sản lượng, không biết đây là bước phát triển hay tai họa với kỹ thuật truyền thống.