Q3 - Chương 095 Hôm nay đi lại từ đầu. (2)
Đơn Dũng đi không xa tới điểm phân phối nước của Tiểu Cái, tên này trước Tết bận chàng chàng thiếp thiếp với Ân Thục Vinh, ném chuyện làm ăn cho một viên giám đốc thuê về. Ân Thục Vinh hôm trước mới lái xe của Trịnh Cẩm Thiền về tỉnh thành, nhìn cái mặt hồn hào đó là biết chuyện cần làm đã làm hết rồi. Khi hỏi Tiểu Cái thì quả nhiên là phát triển thần tốc, mấy ngày nữa sẽ đi gặp cha mẹ nhà gái.
Thay đổi có ở mọi nơi, ai nấy đều tìm kiếm hạnh phúc của mình, cho nên Đơn Dũng không đi vào gặp Tiểu Cái nữa. Có chút buồn bã, người theo đuổi quá cao thì dễ cô đơn, Đơn Dũng gập ngón tay tính, hình như mình cũng có theo đuổi cái gì cao xa đâu nhỉ, vì sao cũng phải nếm trải cảm giác cô độc này.
Giống như lúc này trong lòng cứ trống rỗng, mọi người đều bận cả, bản thân chẳng biết nên làm gì, dù muốn kiếm một người nói chuyện cũng khó. Nhà thì chẳng muốn về lắm, chịu không nổi mẹ ngày ba bữa cằn nhằn. Có điều trừ nhà ra thì chẳng có chỗ nào để đi, khi đang lái xe lên Hưởng Mã Trại thì có điện thoại, là Sài Chiêm Sơn, Đơn Dũng vui mừng, vẫn còn một tên độc thân nữa để đồng cảm. Nhận điện thoại nghe Lão Sài nói Nhạn Lạc Bình, Đơn Dũng biết là có chuyện rồi, quay đầu xe, phóng như bay tới nhà máy nước.
Tới Nhạn Lạc Bình nhưng không vào nhà máy, chiếc Nissan cũ của Sài Chiêm Sơn đỗ bên đường, hắn bỏ xe nhảy vào xe Đơn Dũng, vừa lên xe đã bật vội điều hòa, mùa này ở ngoài chút thôi cũng không chịu nổi, chỉ tay:" Đi về phía trước."
"Sao thế Lão Sài, làm cái gì mà thần thần bí bí." Đơn Dũng vừa nói vừa lái xe:
"Tới nơi cậu sẽ biết." Sài Chiêm Sơn háy mắt:
Đơn Dũng trở nên khẩn trương, cấp thiết hỏi:" Có manh mối rồi à?"
"Cậu cứ đi mà xem đi, tôi nghĩ là tám chín phần rồi đấy."
Chuyện này phát hiện ra là do người của Sài Chiêm Sơn để ở trấn Thạch Thành cách Nhạn Lạc Bình 17 km. Giờ người làm đường không ngốc, các thông tin về cư dân, điện lực, khu sinh hoạt và cung ứng vật liệu đều đã thu thập đầy đủ, chứ đợi khi mở đường mới làm cái này thì không kịp nữa. Huống hồ chỉ cần đại quân làm công trình tới, lập tức khiến giá cả xung quanh tăng vọt, lấy ấy sẽ tốn kém gấp đôi gấp ba cũng chưa chắc đã được việc.
Cho nên manh mối ở đó, có mười mấy nhân viên thi công tới trấn rồi. Sài Chiêm Sơn từ trước Tết đã để người ở đó theo dõi, rốt cuộc có hiệu quả.
Nghe tới đó Đơn Dũng giơ ngón cái lên:" Lão Sài, công tác mật làm rất hay, xác nhận chưa?"
"Không sai được đâu, nhìn kìa...." Sài Chiêm Sơn chỉ bốn cỗ máy lớn đang làm đất:" Tôi đoán chuẩn bị làm nơi ở lâm thời đấy, mùa này cung ứng gạch không được."
"Phát hiện ra mấy nhà thế này rồi?" Đơn Dũng hỏi:
"Không nhiều, mới hai ba nhà thôi, chưa treo biển, chỉ lâm thời mua đất từ thôn, giá rẻ lắm, có điều sắp tăng lên rồi." Sài Chiêm Sơn chỉ đường, đi một đoạn gặp hai máy cơ giới cỡ lớn nữa:
Đơn Dũng thắc mắc:" Phía chính quyền sao chưa thấy tin gì, sắp động thổ rồi, thế nào cũng phải bốc phét một phen chứ?"
"Tôi đã đi hỏi người trong nghề, loại công trình lớn thế này công tác bảo mật rất nghiêm, khi chưa hoàn thành đấu thầu, hạng mục sẽ không công bố. Đặc biệt là làm đường, thời gian công bố và thời gian thi công công trình là trùng hớp, vì sợ địa phương nâng giá. Dù sao bây giờ chính phủ địa phương đều gần như dựa vào đất mà sống, có ngăn cũng không ngăn được. Chỉ nghĩ tới khi đó mấy nghìn người tới, riêng tiêu hao đồ dùng sinh hoạt là con sơ cực lớn rồi."
Trong lòng hai người nói tới chuyện này đều mừng như nở hoa trong lòng, tới được trấn thì quả nhiên như Sài Chiêm Sơn nói, xuất hiện khá nhiều đội tiên phong, bọn họ mang dáng vẻ tứ hồ ngũ hải, nói chuyện bằng đủ thứ giọng trời nam đất bắc. Nói không phải là không làm đường cũng khó mà tin được.
Càng nhìn nhiều hai người càng mừng rỡ, đợi mấy tháng trời rốt cuộc ôm cây đợi được thỏ tới, tương lai bắt được con thỏ lớn cỡ nào thì chưa dám đưa ra kết luận. Sài Chiêm Sơn cứ tặc lưới luôn mồm, cái đầu Đơn Dũng thế nào cũng có vài sợ dây thần kinh bị lệch, chẳng qua là có người muốn mua nhà máy nước, thế mà y lại liên tưởng xa như vậy. Bây giờ tuy nói vẫn còn sớm, song tiền vào túi là cái chắc rồi.
"Đơn Dũng, tôi cứ thắc mắc một chuyện."
"Chuyện gì thế."
"Có một giáo viên đạo cao đức sáng như giáo sư Tống, sao không cảm nhiễm được cậu chút nào nhỉ? Ở kia vừa cao thượng thì bên này đã tính toán khoét góc tường người ta, kiếm tiền vô lương tâm. Ha ha ha, tôi thì luôn như thế rồi, còn cậu chuyển đổi vai trò nhanh như vậy có gánh nặng tâm lý không?" Sài Chiêu Sơn trêu ghẹo, mà có lẽ là hắn cũng có phần nào lo lắng, dù sao dễ dàng nhìn ra tinh thần Đơn Dũng sa sút, hạng mục lớn thế này không thể có biến cố được, nhất là từ nội bộ:
Đơn Dũng cười gian:" Chuyện này có xung đột gì đâu, tôi kiếm ít tiền, sau đó lại tượng trưng làm công trình hi vọng, quyên góp ít tiền cho nhi đồng, thế chẳng phải cân bằng tâm lý rồi sao? Người thành đạt đều làm vậy cả... Với lại vụ làm ăn này không cướp thì chỉ để lại cho đám tham ô hủ hóa được lợi."
Yên tâm rồi, xem gia giáo sư Tống không cảm hóa được đứa học sinh này, Sài Chiêm Sơn vắt chân chữ ngũ tính toán:" Chúng ta nên bắt tay vào từ chỗ nào nhỉ, chậc chậc, quá nhiều thứ có thể kiếm ra tiền, làm tôi hơi hoa mắt rồi đấy."
"Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, xem thiên ý đã, dù sao thì chúng ta không thể nào đoán ra thao tác thượng tầng. Người ta kiếm được tiền là dựa vào nhiều tiền, còn chúng ta muốn kiếm tiền dựa vào nắm đấm."
Trong bữa tiệc lớn này, bọn họ chỉ là tầng thấp nhất, chỉ có thể tranh cướp cung ứng nguyên vật liệu, đây là cách kiếm tiền nguyên thủy nhất, trực tiếp nhất. Về mặt này thì hai người đều không phải người ngoài nghề, nắm chắc phần nào, Sài Chiêm Sơn nói:" Hai vạn mẫu đất của chúng ta không cần đụng tới, lấy cát khai thác đá thôi cũng kiếm được tiền."
"Tôi còn có một cách kiếm tiền nữa mà anh chưa chú ý tới."
"Cách gì?"
"Anh về đối chiếu kỹ giới hạn mục trường của chúng ta, từ bắc tới nam, ở trên bản đồ không có một con đường nào tới thẳng trấn Thạch Thành."
"Ồ, cậu nói bọn họ muốn làm đường phải trưng dụng mục trường của chúng ta."
"Đúng, lấy cái này ra là có bồi thường, lấy thêm vốn liếng làm việc khác."
"Thế thì chúng ta có khả năng thành nhà cung ứng nguyên vật liệu lớn nhất trên con đường này rồi."
Đơn Dũng còn tự tin hơn:" Không phải có khả năng, mà là phải, bảy cái mục trường mà tôi vạch ra, đều là nơi có thể trực tiếp đào cát, khai thác đá. Đợi người sau hanh tin hành động, chắc gì làm được giấy phép, chắc gì đã tìm được nơi thích hợp. Mà có tìm được nơi thích hợp cũng chắc gì tìm được lượng lớn lao động... Dù có người cùng xuất phát điểm với chúng ta, dưới tình huống này mà chúng ta còn không thể đứng đầu thì sống uổng rồi."
Sài Chiêm Sơn suy ngẫm, khi đó bố trí của Đơn Dũng trông rất lộn xộn, giờ nhìn lại mới biết là tinh tế hàm ý thế nào. Trước tiên là lấy danh nghĩa phát triển thực nghiệp mua đất, từ trấn tới huyện đều bật đèn đỏ. Sau đó làm cả giấy phép khai thác cát đá, nắm tài nguyên trong tay. Dù tệ lắm thì riêng tiền bồi thường cũng đủ lãi rồi. Hắn chép miệng:" Cái tên gian thương cậu, vừa muốn tiền vật liệu, vừa nhắm tiền bồi thường."
"Anh làm bao nhiêu chuyện phi pháp rồi, giờ làm chuyện hợp pháp thành ra nhát là sao?"
Đơn Dũng trêu, khi quay về Nhạn Lạc Bình, nhận được điện thoại của Trịnh Cẩm Thiền, rốt cuộc cô có tin xác thực: Hoàn thành đấu thầu đường cao tốc Lộ Thái, sắp khởi công.