Q3 - Chương 097 Mở đường tiến tới. (2)
Ở trên núi, chủ nhiệm trị an thôn mò theo đám người kia tới rùng mình, ngoài đội công trình ngoại lai muốn chiếm bãi khai thác kia, còn có không ít người nhàn rỗi trong thôn. Sáu bảy chục người vừa mới nhậu một bữa tưng bừng này có thể đánh nhau thành cái gì, trong lòng ông ta biết, chắc chắn vượt ngoài tưởng tượng. Đứa cháu đứng bên canh phòng hỏi nhỏ:" Chú, làm sao đây, sắp đánh nhau rồi, tới không kịp nữa."
"Sao chú biết phải làm sao, đồn cảnh sát làm sao mãi mà chưa tới?" Chủ nhiệm trị an hoảng lắm, làm chủ nhiệm là do thôn tuyển, một năm được trợ cấp vài trăm thôi, điển hình của loại việc thu nhập ít trách nhiệm cao, xảy ra chuyện là đống phiền toái. Ông ta đã báo cảnh sát nửa tiếng rồi, về lý luận phải tới rồi chứ?
"Chú, có phải do trưởng thôn chúng ta tổ chức không, cháu nhìn tên cầm đầu là em vợ trưởng thôn." Thằng cháu hỏi:
Chủ nhiệm trị an nhìn kỹ, đúng là em vợ trưởng thôn, thực ra thì không có chăng nữa ông ta cũng thừa biết, không có người đương địa chống lưng, đám công nhân công trình là hộ ngoại lai làm sao lên mặt được? Nói không chừng là trưởng thôn muốn dây máu ăn phần nên bắt tay với người ta, song ông ta tát thằng cháu:" Đừng nói linh tinh, liên quan gì tới trưởng thôn chứ?"
"Chắc chắn là có, nơi này khắp nơi là tiền, trưởng thôn không liếm láp gì được, không tức sao được? Một xe cát 60 đồng, một người mỗi ngày kéo được sáu bảy xe." Thằng cháu hậm hực:
Thôi rồi, đây là lòng dạ Tư Mã Chiêu ai cũng biết, đừng mong che đậy được, chủ nhiệm trị an không đáp. Có điều nhìn đám người hùng hùng hổ hổ kia, ông phát hãi, không biết chuyện lớn cỡ nào chứ cái vị trái một năm được mấy trăm của ông ta khỏi phải làm rồi.
Thằng cháu tinh mắt chỉ đằng xa, mười mấy chiếc xe cảnh sát đang phóng tới, thanh thế rất lớn. Chủ nhiệm trị an mừng rỡ, dẫn thằng cháu chạy xuống núi, vừa vặn chạm mặt chiếc xe cảnh sát. Cảnh sát xã Đường Lê đưa hai người lên xa của đồn trưởng, đồn trưởng Cao hỏi tình hình, chủ nhiệm trị an có sao nói vậy. Dù sao chuyện cũng chẳng có gì phức tạp, chẳng qua là tranh giành nhau bãi cát, thôn nói đây là địa bàn của thôn, ngay cửa thôn của họ, tất nhiên là họ cứng rắn. Nhưng mục trường có phê duyệt của xã, huyện, thành phố, hợp lý hợp pháp. Không ai nhường ai, đã đánh nhau mấy trận rồi.
"Mẹ nó, đều do tiền mà lên cơn cả đám." Đồn trưởng Cao tức khí nói một câu rồi cầm bộ đàm lên:" Các đơn vị chú ý, nhấn mạnh hai điểm, thứ nhất chú ý an toàn, nếu va chạm rồi thì đợi họ đánh nhau xong hẵng nói. Nếu chưa đánh thì lấy khuyên can làm chính, ngàn vạn lần đừng ra tay, đừng có về rồi đem hóa đơn bệnh viện đòi tôi thanh toán. Điểm thứ hai, hôm nay đông người, trước tiên nghĩ cách chia tách hai phe.... Đcm, không còn vương pháp nữa à?"
Vừa qua chỗ rẽ, đồn trưởng chửi um trong bộ đàm, ra tay rồi, có tên cầm xà beng, rầm một phát, đập nát biển trại chăn nuôi Hưởng Mã Trại, có người rút ống, phá máy làm thức ăn gia súc, hàng rào gỗ bị xô đổ. Mấy chục người như thổ phỉ vào thôn, hoành hành ngay trước mặt xe cảnh sát, căn bản không coi còi xe cảnh sát ra gì. Thấy cảnh sát ra, bọn họ kết thành một đám, đối phó với cảnh sát.
Luật pháp không xử được số đông, đông thì không sợ luật pháp.
Thế trận này tới ngay cả đồn trưởng Cao cũng hơi ngán, khi xuống xe giơ tay gọi đồn trưởng đương địa tới, chỉ đạo:" Các anh lên đi, các anh quen thuộc nơi này lên trước, dù sao cũng là người thuộc khu các anh quản lý."
"Không phải, không phải, không chỉ có người trong khu của chúng tôi, còn có một đội công trình nữa." Đồn trưởng xã Đường Lê cũng sợ són đái đùn đẩy:
Chủ nhiệm trị án phụ họa:" Đúng, một nửa là đội công trình bên ngoài."
"À, nội ứng ngoại hợp, bắt nạt mục trường chứ gì?" Đồn trưởng Cao hiểu rồi, vì đây là đất của mục trưởng, nên ai cũng thèm, đội công trình bắt tay với thôn tới cướp của người ta:
Đồn trưởng xã và chủ nhiệm trị an đều biết, nhưng mà trời cao hoàng đế xa, nơi nghèo khó này, phải dựa vào nắm đấm ai mạnh hơn. Đồn trưởng xã nói nhỏ:" Đội công trình trực thuộc Tứ Kiến, lai lịch không nhỏ, nhìn trúng mảnh đất này lâu rồi, muốn mua nhưng người ta không bán."
"Trong thôn cũng muốn thu hồi mảnh đất này, đánh mấy lần không ăn thua, lần này mới chơi lớn." Chủ nhiệm trị an bổ xung:
"À, thì ra thành phố với trong thôn cùng một bọn... rồi, giờ thì chuyện đã ở ngay trước mắt đấy, các anh định thế nào? Mặc kệ chứ gì?" Đòn trưởng Cao tức giận lắm, kéo cả đồn đi chỉ có hơn 30 người, còn cái đám hiệp cảnh trà trộn vào đội ngũ kiếm cơm kia thì đừng mong bọn họ giúp được gì. Huống hồ vào thôn rồi không phải nơi cảnh sát có tiếng nói nữa. Ông ta chỉnh lại trang phục phất tay:" Theo tôi, xem chúng dám làm gì?"
Không ai ngờ vị đồn trưởng Cao thường ngày chỉ biết cười ha hả giờ lại dám gánh trọng trách lên vai, ông ta đã đi, người khác không thể không theo. Thế là một đoàn cảnh sát đi về phía nhóm người đang bao vây mục trường chửi bới. Đồn trưởng nhìn mục trường, mấy căn nhà đơn giản, vài cái chuồng nhốt gia súc, nhìn gọn gàng ngăn nắp đâu ra đó, nhưng không thấy người. Có điều theo lời đồn cảnh sát xã nói, đám người mục trường này không vừa đâu, đội công trình thua thiệt nhiều rồi, cho nên mới phải tổ chức thế trận lớn thế này.
"Các vị hương thân, các anh em công nhân, tôi là Cao Đại Toàn đồn trưởng đồn công an trấn Thạch Thành, có chuyện gì từ từ nói, đánh nhau không giải quyết được vấn đề, hơn nữa còn là phạm pháp, sẽ bị phạt... Cáí anh kia, anh đấy, người thôn nào, nhìn là biết không phải người dân vùng này, tôi cảnh cáo anh, gây sự ở đây cẩn thận ăn đủ đấy..." Đồn trưởng Cao tinh mắt nhìn thấy một tên thấp bé đứng trong đám đông xúi bẩy, nghe là biết khẩu âm vùng ngoài:
Thấy nhiều cảnh sát tới như thế, e là chuyện này bị áp xuống, trong đám đông có người hô:" Đừng nghe ông ta, bọn cảnh sát thu tiền bẩn, cùng một bọn với đám mục trường đấy."
"Ai nói, đứng ra đây, nói trước mặt tôi xem nào." Đồn trưởng Cao nổi nóng, không ngờ úi da, mắt trai đau nhói, sưng vù rồi, không biết là tên nào cầm đá ném, nổi giận ngút trời, mất lý trí rống lên:" Mẹ nó, làm phản à, bắt lấy."
Mấy cảnh sát quên luôn mình ở thế yếu, xông tới còng hai thằng vừa kích động đám đông.
Đám dân cảnh ngoại vi còn tỉnh táo, vội vàng tụ lại sợ đồn trưởng bị thiệt, mà nghe ông ta ra lệnh như thế, đám gây chuyện cũng nóng máu lên, hô hào gây hỗn loạn. Vừa loạn một cái, không biết bao nhiêu cú đấm cú đá nhằm vào ông ta. Người xô kẻ đẩy, có người bình thường ghét cảnh sát thừa cơ cho vài cước, thế là tiếng ối á liên hồi. Vốn sĩ khí của phe cảnh sát kém, đối phương lại đông hơn, thế là bảy tám cảnh sát bị đè ra đất mà đánh.
Đúng lúc này có người hô:" Các anh em, chi viện của chúng ta tới rồi."
Đám gây sự nghe thế, sĩ khí càng tăng vùn vụt, quả nhiên ở chỗ rẽ có một chiếc xe công trình đang tới, trên xe phải chở 20 tên đang la hét. Đám gây sự thừa cơ đổ dầu vào lửa, chẳng những cướp về hai tên đồng bọn bị bắt, còn truy đuổi cảnh sát xã không có vũ khí chạy khắp nơi, người lên núi, người xuống sông, có người chạy lên xa nổ máy. Tức thì đội ngũ cảnh sát hỗn loạn, xe tới sau bình tĩnh hơn, người nhảy xuống tóm một tên đang đánh cảnh sát tới hứng khởi, rống vào mặt:" Mẹ nó, sao lại đánh cảnh sát?"
"Thấy bọn chúng không vừa mắt thì đánh thôi." Tên này mồm nồng nặc mùi rượu, nói cũng líu lưỡi, rõ ràng say quá rồi:
Người tới sau đá ngã tên này, đạp thêm vài phát, rống một tiếng, đám người gây sự tứ tán không ngờ tụ lại. Cảnh sát xã thấy tình thế không ổn, lên xe lùi lại mấy trăm mét, đồn trưởng Cao vẫn ôm mắt, chửi tới đm lũ mù luật pháp, vô pháp vô thiên, bắt được giam mấy năm. Nhưng bản thân ông ta cũng biết, ở nơi này trời cũng không quản nổi, đánh xong chúng chạy mất, muốn bắt phải sang tỉnh bên.
Từ đằng xa đám người gây sự tụ lại, tên cầm đầu nhìn cảnh sát rút lui cười nhào hô hào:" Nhìn thấy không, nơi này cả cảnh sát cũng không quản nổi, mặc xác bọn chúng."