Q3 - Chương 098 Mở đường tiến tới. (3)
Tên cầm đầu chẳng sợ cảnh sát, quay đầu nhìn hàng rào quây chuồng gia súc cao hơn mét, xây dựa vào triển dốc, hai căn nhà đơn giản, biển báo, cổng cùng với công trình rìa ngoài đã bị đập phá tan hoang, vậy mà không có ai ra. Hắn đang hoài nghi, mấy lần thua thiệt ở đây, lần đầu mười mấy người, bị đánh lết về, lần hai hơn ba mươi người vẫn bị đánh không sót một ai, còn bị người ta nhét phân lừa vào mồm. Lần này ông chủ nổi điên, thông đồng với thôn Đường Lê, kéo tới hơn trăm người, dứt khoát không thua.
"Nghe đây, phá đồ đánh người, đừng đánh chết, đánh cho chạy là được."
" Chú ý, đánh xong là đi, phía tây nam có xe đợi, qua hai con núi là thấy."
"Già trẻ trong thôn, đánh đuổi bọn chúng, cuộc sống tốt đẹp sẽ tới... Xông lên..."
Xem ra đây là kế hoạch tính toán đã lâu, bọn cầm xẻng, bọn cầm cuốc, cầm gậy, đội ngũ trăm người kéo dài ba mươi mét, đi tới mang tính thăm dò.
Đằng xa, đồn trưởng Cao khẩn cấp liên hệ với cục công an huyện, chính phủ xã thị trấn, đám người gây sự kia có quá nửa là vùng ngoài, nửa còn lại là uống say, bọn chúng có thể gây chuyện lớn cỡ nào, có trời mới biết. Xã thì đùn đẩy, mà huyện phái đại đội chống bạo động tới thì phải mất cả tiếng, cục trưởng còn phun rắm yêu cầu khống chế tình hình.
Đồn trưởng Cao muốn tóm cục trưởng vả vài cái, khống chế cái b, người không phái tới chỉ nói mồm. Mắt nhìn xa xa, đầu người lúc nhúc, gậy gộc như rừng, thế này mà xông vào mục trường, sợ không ít người bị thương. Biết chuyện không thể khống chế, ông ta kiếm một chỗ vắng gọi điện, nhỏ giọng nói:" Lão Sài, mục trường xã Đường Lê xảy ra chuyện rồi, có người kéo tới đập phá... Tôi đã cố hết sức, ngay cả tôi cũng bị đánh... Áp xuống à? Áp không nổi, có cả trăm người, cậu chọc vào ai thế?"
Khi bỏ điện thoại xuống, ông ta hi vọng trong mục trường không có người.
Sai rồi, có người, khi đám người kia băng qua hàng rào bên ngoài, sắp tiếp cận nơi chăn nuôi, đột nhiên có tiếng ngựa hí vang, từ trong chuồng gia súc một con ngựa trắng phóng ra, nghênh đón đám gây sự. Con ngựa phì mũi, dựng vó đứng thẳng, làm cả đám người khiếp hãi lùi lại.
Có điều ngay lập tức cả đám ngẩn ra, sau đó cười lớn.
.............................
Khách sạn Thiên Phương Lộ Châu, Sài Chiêm Sơn đặt điện thoại xuống, nháy mắt với Đơn Dũng và Vũ Tử đắng phía sau, hắn là phía kinh doanh mục trưởng, hiện đang đàm phán bán mục trường xã Đường Lê. Đối phương ép giá rất gắt, đang bàn bạc thì xảy ra chuyện.
Đối phương thấy Sài Chiêm Sơn nghe điện thoại xong đổi sắc mặt thì cười, cười không che giấu, đó là một tên nam tử to béo, cười rất đê tiện. Nữ nhân bên cạnh cũng cười, trông rất xinh đẹp, điệu bộ lả lơi, thuộc loại nhìn là muốn đè ra giường, cô ta cất giọng giả dối:" Giám đốc Sài, chúng tôi biết thanh danh của anh, cho nên giá 60 vạn là hợp lý, kinh doanh trong giới này không phải ai cũng làm nổi đâu."
Kỳ thực cái giá không tệ, trước kia mua cả đất cùng làm thủ tục mất có 5 vạn, chỉ hai tháng mà lên giá chục lần, Sài Chiêm Sơn động lòng. Hắn đang hoài nghi, có phải xã Đường Lê xảy ra chuyện liên quan tới đội thi công Ngũ Châu này không, nếu không làm sao mà trùng hợp như vậy, rõ ràng muốn gây áp lực.
Vì không chắc nên hắn mới nhìn Đơn Dũng đóng giả vệ sĩ sau lưng, Đơn Dũng khẽ lắc đầu, thế nên Sài Chiêm Sơn cười ha hả:" Ha ha, giá có hơi rẻ, mục trường của chúng tôi đầu tư mấy chục vạn, nào là tiền nhà xưởng, máy móc, rồi thì gia súc lớn mấy chục con, heo con cũng thả hơn bốn mươi con, chẳng mấy chốc đã xuất chuồng. Chẳng cần đem đi xa cũng bán được giá cao... Bán thế thì chúng tôi lỗ quá."
"Nhưng nếu mục trường xảy ra chuyện, dù anh có chiếm nơi đó cũng chả làm ăn gì được." Tên béo đeo kính uy hiếp:
Sắc mặt Sài Chiêm Sơn trở nên khó coi:" Vậy ông chủ Hứa nói xem, chúng tôi có thể xảy ra chuyện gì?
"Ví như chuyện gây ảnh hưởng tới kinh doanh, ví như chuyện làm người ta đau đầu, tôi cũng chỉ đoán bừa thôi mà. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì không có lợi cho bất kỳ ai." Hứa Béo tháo kính ra, thong thả lau, làm ra vẻ nho nhã:
Sài Chiêm Sơn có thể khẳng định 100% là tên này giở trò rồi, một tay cầm gậy, một tay cầm hợp đồng, xem xem mày có dám không ký không?
…………
Cười, rất nhiều người cười, cười điên cuồng, cười không dừng được.
Ngựa trắng áo đen, thể hình vạm vỡ, chợt nhìn rất có lực xung kích, nhưng tóc dài, ngực nở, trông thì ghê đấy, nhưng lại giống nữ nhân. Không đúng, chính là nữ nhân, mà cũng không đúng, vóc dáng nam nhân mà. Nhìn nửa ngày mới rõ, là nữ nhân trông như nam, làm người ta khó tiếp nhận hơn một thằng thái giám ẻo lả.
Tên cầm đầu chỉ người ra nghênh chiến, cười rũ rượi:" Mẹ nó, mày là nữ à?"
Mắt to mày rậm, uy phong lẫm liệt, nhưng da lại mịn, tiếng quát lanh lảnh, rõ ràng là mụ đàn bà. Một tên râu rậm bên cạnh há to mồm cười hô hố:" Chắc chắn là giống cái, không tin lát lột ra xem."
"Ha ha, nói không chừng lại là gái có cu, dùng được cả hai việc." Có tên khác hài hước nói:
Cả đám người bị cô gái trông như nam cười ngặt ngoẽo, cười quên cả mục đích. Sử Bảo Anh thì tức tới khói bốc lên đầu, quát một tiếng "càn rỡ", roi đi theo tiếng quát. Mấy tên đứng trên nhìn thấy vừa cười vừa vừa ngả người né, không ngờ vừa né một cái thì có bóng đen quất tới. Sử Bảo Anh tay roi tay thừng, sợi dây thừng như có mắt đuổi theo tên cầm đầu, chòng vào đầu hắn, tới vai thì thít lại. Tên kia vùng vẫy, Sử Bảo Anh quát một cái, con ngựa chạy đi, kéo hắn theo.
Nữ nhân thôn thổ phỉ, xuất thân chăn lừa, bắt người còn dễ hơn bắt lừa.
Bị bắt rồi, cứ thế bị bắt mất rồi, cả trăm người trố mắt, còn chưa kịp ra tay thì người ta đã bắt giặc bắt vua trước.
Phía sau cuống lên, cầm vũ khí xông tới cướp người, không ngờ nữ nhân đó còn hung hãn hơn nam nhân, bắt được là kéo đi, tên cầm đầu chửi càng dữ, người ta kéo càng mạnh. Thế là tức thì có một đám cầm dao cầm gây hô hào điên cuồng đuổi theo Sử Bảo Anh, càng đuổi càng khốn nạn cho tên cầm đầu, ngựa chạy nhanh, hắn cũng phải cắm đầu mà chạy, hai tay bị thừng thít chặt, người không cần bằng được, lảo đảo không ngừng, hắn sợ vỡ tim vỡ mật, chẳng may ngã xuống, ngựa kéo theo thì chẳng còn mạng.
Sử Bảo Anh chạy một lúc quay đầu nhìn truy binh đuổi sát theo phía sau, đó là do cô cố ý dẫn dắt, vung roi lên quát:" Phun nước!"
Đám đuổi theo phía sau nghe tiếng quát liền sững người, không ngờ đuổi tới nơi xung quanh là những tấm ván cứng, không rõ làm gì. Đột nhiên phía ánh mặt trời xuất hiện một đại hán cao lớn, không hai mét cũng phải mét chín, cầm cái ống nước lớn, không ai kịp phản ứng gì, vòi nước trắng vàng phun tới.
"Con mẹ nó, cái gì thế này?"
"Thối quá!"
"Phì, mẹ kiếp."
"Tởm quá, phì phì phì..."
Chẳng biết là thứ gì, chỉ biết trong chớp mắt đã đánh tan sĩ khí đám truy binh, bị phun từ đầu tới chân, mấy thằng vô phúc chạy ở trên cùng thì còn bị phun đầy mồm, đang bò ra đất mà nôn. Vàng vàng, trắng trắng, dinh dính, không phải là quá thối, nhưng mà chua chua thối thối tởm không chịu được, còn dính tới khó chịu. Có kẻ tức giận đứng xa ném gậy gộc vào đại hán phun nước, người kia nhẹ nhàng nhấc ống nước đổi hướng là dễ dàng phun ngã cả đám.
Truy binh loạn rồi, lúc này ở phía trên có người hô:" Phía dưới nghe đây, cho bọn mày một phút, chạy xa được bao nhiêu thì chạy xa bấy nhiêu, không đừng trách."
Người hô rất vang, rất dữ dằn, phía dưới cũng là một đám không biết sợ, còn đang nóng máu, có tên hét:" Đập bỏ mẹ bọn chúng đi."
"Chúng ta đông hơn, xông lên." Có thằng say không sợ chết hò hét, kẻ thông minh hơn còn nghĩ, có cảnh sát ở bên đảm bảo rồi, sợ quái gì, chẳng lẽ chúng nó còn dám giết người trước mặt cảnh sát, không dám giết thì sợ mẹ gì nữa.
Có tên kích động, có bọn ngu nóng đầu hưởng ứng, thế là cầm vũ khí đập phá xung quanh, còn có kẻ tìm lối vào, chuẩn bị đối đầu.
"Không biết sống chết." Người đứng bên trên khinh bỉ nhìn lũ ngu ngốc phía dưới, ra hiệu dừng phút nước, rống vang vọng bốn phía:" Thả chó!"