Q3 - Chương 106 Có qua ắt có lại. (1)
"Chát!", một xấp tư liệu dày ném vào mặt Hứa Béo, Hứa Béo không dám né, cúi đầu chịu đựng. Tiết Diệc Thần ở bên cạnh giật đánh thót, sợ hãi nhìn ông chủ đang nổi giận.
Tuổi chạc tứ tuần, khuôn mặt hơi gầy có vài phần thanh tú, trong ký ức của Tiết Diệc Thần ông chủ rất kín tiếng, tới mức ngoài kết toán và đấu thầu ra thì rất ít xuất hiện. Vậy mà lần đầu tiên lại chuyên môn tới công trường kiểm tra, cũng lần đầu tiên nổi giận như vậy.
"Chính vì tôi lo tiến độ công trình, cho nên mới điều anh tới, vậy mà anh giỏi lắm, làm công trình ngừng hẳn luôn. Có biết riêng cái cầu qua Lê Hương đã đầu tư tiền kỳ là bao nhiêu không? Còn chưa làm bất kỳ cái gì đã tiêu đi hơn 2000 vạn rồi, Hứa Trung Thành, anh nói cho tôi, anh làm cái gì thế hả? Anh đi theo công trình không phải ngày một ngày hai nữa, sao lại để chuyện thành ra be bét ra thế này?"
Đúng là rất be bét, tới mức Hứa Béo không dám biện bác cho mình:" Giám đốc Đoàn, tôi không ra tay được, đối phương không chịu đàm phán."
"Thế nào cũng phải có cái giá của nó, tôi không tin, chỉ là một kẻ kinh doanh chỗ mát xa bé xíu mà thôi, làm gì có chuyện hứng thú với chuyện mở mục trường." Cái tên Đoàn Viên Quốc này phải xem giấy tờ mới thấy có liên quan tới Ngũ Châu, mà thực tế bản thân hắn cũng là người ngoài nghề, chẳng qua là nắm cổ phần mà thôi:
" Mới đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng người ta dứt khoát không bán. Chúng tôi cũng nghĩ đủ cách rồi, đã thương lượng với trong thôn, nhưng đám thôn dân đã khôn ra, đòi chúng ta làm đường trước mới cung ứng. Tôi muốn dùng các thủ đoạn phi chính quy khác, nhưng không dám dùng, tôi nghe ngóng về tên này rồi. Tên Sài Chiêm Sơn này là một địa đầu xà, riêng con đường này, hắn trải tới bảy mục trường chặn đường. Ác nhất là xã Quảng Động, riêng bồi thường đất, hắn mở mồm đòi 1500 vạn ... Đúng rồi, hắn còn khống chế bốn bãi cát, hai bãi đá. Bây giờ làm thủ tục khai thác rất khó, hắn làm tới sáu bảy bộ." Hứa Béo càng nói càng phục Sài Chiêm Sơn, phen này kiếm chật nhà luôn rồi, chiếm giữ nhiều tài nguyên như vậy, coi như là nửa tổng chỉ huy công trình:
Thế nhưng Đoàn Viêm Quốc nghe hắn nói một cách nghiêm trọng như vậy thì cười khẩy, cái loại đầu cơ cũng chỉ làm mấy trò vặt vãnh thôi, huống hồ ở cái thành phố nhỏ xíu, hoành hành tác oai tác quái ở nông thôn thì được chứ không đáng để vào mắt. Đoàn Viêm Quốc quay sang Tiết Diệc Thần:" Tiểu Tiết, cô thấy sao? Đã nghĩ tới giải quyết vấn đề thông qua con đường khác chưa, ví như vận chuyển từ vùng khác tới."
Tiết Diệc thần không dám chậm trễ, hết sức trịnh trọng lắc đầu:" Nếu vận chuyển từ nơi khác tới, chi phí còn cao hơn làm đường cho thôn, huống hồ đại kiến thiết vừa mới bắt đầu, vật liệu đang tới mùa hoàng kim, nơi nào chẳng tranh cướp nhau."
"Lão Đường của ban công trình nói sao?"
"Dạ, hôm qua tôi đã đi gặp ông ấy, ông ấy nói công trường phía Hà Bắc chỉ mười mấy ngày nữa là hoàn công. Máy móc và công nhân đầu tháng sau sẽ tới, nhưng cung ứng vật liệu không giải quyết được thì không phát huy hết năng suất."
Đoàn Viêm Quốc tạm thời không trả lời, tay hắn chống cằm, một tay gõ rất có tiết tấu lên bàn, đó là thói quen suy nghĩ của hắn, ai cũng biết, không dám quấy nhiễu.
Hứa Béo hôm nay bị mắng té tán len lén nhìn Tiết Diệc Thần, Tiếc Diệt Thần đánh mắt, ý bảo đừng nói ra, chỉ làm ông chủ thêm bực. Cái gì Hứa Béo còn chưa nói? Đó là hắn nghe ngóng được nhóm người kia có quan hệ đặc thù với Sử Gia Thôn, theo hắn thấy, đây là tín hiệu nguy hiểm. Loại công ty lớn như họ thực ra không sợ tham quan, chỉ sợ điêu dân, mà cái Sử Gia Thôn này còn là cái loại điêu dân trong điêu dân.
Hắn nuốt lời này vào, đẩy mắt kính lên, liếc nhìn vóc dáng tha thướt của Tiết Diệc Đồng, trời lạnh, nữ nhân này cố tình mặc đồ bó, rõ ràng chuyên mốn đói phó với chuyến viếng thăm của ông chủ. Nói gì thì nói, nữ nhân xinh đẹp trời sinh có ưu thế hơn nam nhân. Phàm xảy ra chuyện, ông chủ mắng ai chứ không mắng nữ nhân này, khiến trong lòng hắn ít nhiều có chút bất bình ... Nhưng chuyện này phải làm sao đây? Trước kia có va vấp chăng nữa thì chỉ ném tiền cho bên trên, mạnh tay với phía dưới là xuôi chèo mát mái hết. Nếu không được, ông chủ còn đưa Tiết Diệc Thần đi hối lộ tình dục, đổi lấy bật đèn xanh, nhưng lần này thì Hứa Béo vô kế khả thi rồi.
"Thế này đi, thông báo cho Lão Đường, cố gắng tổ chức, tiền hành theo kế hoạch, công nhân và máy móc tới đúng thời hạn, cái gì có thể lỡ, chứ thời hạn hoàn thành không thể lỡ ... Còn chuyện vật liệu là chuyện cá nhân, đội ngũ khảo sát tiền kỳ của chúng ta đã chuyên môn khảo sát địa chất một dải này, đừng nói là cung ứng vật liệu xây một cây cầu, dù làm một nhà máy xi măng cỡ lớn cũng không thành vấn đề. Nếu đã là vấn đề con người thì dùng con người để giải quyết, hắn không muốn đàm phán thì tạm thời không cần đàm phán với hắn nữa, giá cả không thể nhân nhượng, nếu không hắn sẽ lấn tới. Chuyện này hai người không cần nghĩ nữa, lo chuyện phía dưới đi. Trung Thành trên xe tôi có mang theo ít đồ, anh cùng lái xe tới nhà cục trưởng Vương một chuyến, địa chỉ thì lái xe biết, nhân buổi trưa mang tới rồi đi, không cần nói nhiều ... Tiểu Tiết, cô cũng đi cho quen mặt, sau do cô liên hệ. 4 giờ chiều đại biểu nhà máy xi măng Sơn Nhạc tới, hai người về cùng tôi đi gặp họ. Đúng rồi, tư liệu địa chất, ý hướng đầu tư thì bảo tổng công ty truyền một bản ... Chuyện Sài Chiêm Sơn đợi thêm một chút là có cơ xoay chuyển."
Giám đốc Đoàn an bài chuyện có trật tự, hai cấp dưới chân chạy rời phòng khách sạn. Hứa Béo cúi đầu vào tới cầu thang mới bình thường lại, nhỏ giọng nói:" Tiết Nhi, ông chủ sẽ xử lý họ Sài ra sao? Diệt hắn à?"
"Xì, đó là trình độ của anh, có điều anh lại chặt đạt được trình độ đó." Tiết Diệc Thần trêu:
"Vậy thì phải làm sao, kẻ đó cứng mềm đều không chịu."
"Hắn đơn giản là làm giá thôi chứ cứng mềm gì, ông chủ sẽ chèn ép khí thế của hắn, sau đó ép hắn ngồi xuống bàn đàm phán, khiến hắn không thể mở cái mồm tham lam ra ... Làm thế nào thì tôi không biết, nhưng có qua mà không có lại làm sao toại lòng nhau được, hắn đã gây ra cho chúng ta phiền toái lớn đến thế, tôi nghĩ hành động của ông chủ cũng không nhỏ." Tiết Diệc Thần nói với giọng điệu rất sùng bái, thực tế, một kẻ ngoài nghề mà có thể khống chế được bảy ban công trình, mười mấy đội công trình của Ngũ Châu, bản thân đã bất phàm:
"A tôi nhớ rồi, cục trưởng Vương là cục trưởng tài nguyên quốc thổ ..." Hứa Béo nhớ ra chức vị này liền nghĩ tới một loại khả năng:
" Bạn bè của giám đốc Đoàn tới cấp tỉnh bộ còn có, một cục trưởng thì có gì đâu, anh cứ đợi đi, qua hôm nay thôi là Sài Chiêm Sơn phải tự mình tới tìm chúng ta. Lúc đó hắn có khi còn mong chúng ta nhận ấy chứ." Tiết Diệc Thần rất tự tin nói:
Hai người rời khỏi khách sạn Thái Bình Dương, lên chiếc xe Aston Martin biển 88888 của ông chủ, có lái xe ở đây, bọn họ không nói thêm nữa. Theo mệnh lệnh tới một khu nhà nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, tặng quà là công việc phiền phức, công tác tiền kỳ làm rất tốt, lái xe bên họ liên hệ với lái xe của cục trưởng Vương, đợi hơn một tiếng mới thấy xe riêng của cục trưởng Vương tới. Hứa Béo bê một thùng mỳ ăn liên đặt vào trong xe, chẳng biết là cái gì, nhưng nặng hơn mỳ ăn liền nhiều. Tới lúc này Tiết Diệc Thần mới đi bấm chuông, vừa nói là người của giám đốc Đoàn là cửa mở ra ngay.
...... ......