Q3 - Chương 105 Vốn không có ý đó hiểu lầm ý thành ý đó. (2)
Đơn Dũng cúi đầu một cách thiếu tự nhiên, thực sự có chút hổ thẹn, không ngờ cúi đầu một cái chạm phải vai Sử Bảo Anh vội vàng né tránh. Sử Bảo Anh giữ tâm sự trong lòng bao năm, hôm nay phát tiết ra, ôm mặt Đơn Dũng nhìn đầy thâm tình, Đơn Dũng liên tục nghiêng đầu né tránh:" Đừng, chị Bảo Anh đừng làm thế, thực ra tôi là người rất truyền thống."
"Chuyện này tôi biết." Sử Bảo Anh nói nhưng không chịu buông tay:
"Chúng ta làm thế không tốt." Đơn Dũng đột nhiên cảm thông với những nữ nhân bị nam nhân quấy rối, đó là tình cảnh vô cùng khổ sở:
"Không ai biết đâu." Cứ như Đơn Dũng càng giãy dụa thì Sử Bảo Anh càng hứng thú, ghé mặt tới hôn, Đơn Dũng sợ hãi lùi lại, nhưng đằng sau là cây táo, vì thế lùi cũng không được. Cánh tay lực lưỡng của Sử Bảo Anh ôm lấy Đơn Dũng, nhất thời không thể khống chế khao khát của mình nữa, có rượu làm lớn gan, ra sức hôn, hôn một cách kích động, hôn một cách lóng ngóng, hôn, cắn, mút ...
Đơn Dũng lưng dựa vào cái cây táo cứng đờ, phía trước là bà chị người mềm mềm nở nang, bị hôn gặm một cách thô lỗ, kêu trời không được, gọi đất không xong, lại chẳng thể phản kháng, đành phải chịu đựng. Chịu đựng qua một lúc, bà chị hung hãn mang tới cảm giác khác lạ, tựa như bị chinh phục, hoặc tựa hồ khơi lên loại cảm giác mới mẻ nào đó.
Cái lưỡi rất bá đạo, cánh tay rất khỏe, bầu ngực thật là căng, tựa hồ kích thích chẳng kém hương ấm ngọc mềm. Huống hồ Sử Bảo Anh mút rất mạnh, như muốn nuốt lấy y, mơ hồ thế nào Đơn Dũng lại nghênh đón một cách thiếu tự nhiên. Sự hoang dại của cả hai người vô tình tới cùng một chỗ, có vẻ hết sức hòa hợp. Ra sức hôn hồi lâu, Đơn Dũng từ chịu đựng chuyển sang hưởng thụ, rồi sang kích động phấn khích. Hôn không đủ nữa, y chuyển sang hứng thú với nơi trước ngực, tựa như nhét cả cái áo bông dày. Y đưa tay vào, thuần thục cởi cúc, luồn qua áo, nắm lấy bầu vú săn chắc đó. Oa, không ngờ tay y còn chưa bao trọn hết, lòng sướng rơn, cảm giác thật khác, thật thích, nhéo một cái.
Oa, thật đàn hồi, dí mặt tới lún hết cả mặt, sau đó còn bật ra, thật vô song, sờ thế này mới đã mới thích chứ, cảm thụ được làn da đó khỏe khoắn tràn ngập sức sống ra sao. Đơn Dũng không kìm được tán thưởng, muốn há miệng gặm.
Á, Sử Bảo Anh sợ hãi thình lình đẩy Đơn Dũng ra, mặt đỏ rực, còn đá một cái, ôm ngực mắng:" Còn chưa cầu hôn đã được voi đòi tiên rồi."
Giờ vị trí người chinh phục và người bị chinh phục đã đảo lộn, Đơn Dũng liếm mép, chỉ tiếc trong bóng tối không thấy được bầu vú vĩ đại kia, hai tay đưa ra cười gian:" Dù sao cũng có ai thấy đâu, sờ thêm vài cái."
Sử Bảo Anh sợ hai nhổ phì một cái, sau đó quay đầu bỏ chạy, có điều lòng rất cao hứng.
Đơn Dũng truyền thống là giả, Sử Bảo Anh truyền thống mới là thật, y sờ cái miệng bị gặm tới hơi đau, tìm lại cảm giác vừa rồi ở tay ... Chuyện gì thế này? Mình là người quấy rối hay là người bị hại?
Dù thế nào thì cũng thêm một chuyện khó xử rồi, mặc dù sờ không ít em gái, nhưng lần đầu tiên thấy tội lỗi như thế, tuy vừa rồi cảm giác tay cực phê, nhưng lý trí nói với y, thực sự không nên sờ vào.
Bữa cơm tới tám giờ hơn mới giải tán, Sử Bảo Toàn đúng là hào khí ngút trời, uống cho đám trai tráng trong thôn phục sát đất. Nhưng kết quả là con gái phải dìu mới đi được, thêm mấy người của thôn Đường Lê giúp sức mới đỡ được ông lên xe, đưa tới mục trường nghỉ ngơi.
Sài Chiêm Sơn và Vũ Tử đợi tới lúc tan tiệc vẫn không thấy Đơn Dũng về, hai người vào trong xe đợi, đợi mãi không thấy, khi định xuống xe tìm thì thấy Đơn Dũng lảo đảo từ dưới ruộng đi lên. Thấy y không sao, hai người yên tâm, đợi y lên xe rồi, Vũ Tử quan tâm hỏi:" Uống quá rồi hả?"
"Có hơi choáng." Đơn Dũng đáp:
"Sao mồm sưng thế?" Sài Chiêm Sơn rắn răng, nói rất nghiêm túc:
Hả? Đơn Dũng cả kinh, bật đèn xe soi gương, làm gì có thấy sưng? Có điều y hiểu ra ngay, hai tên kia nhìn ra rồi, quay lại quả nhiên tên nào tên nấy cười như khùng, hậm hực trợn mắt lên:" Sao vậy, hai người say à?"
"Không say, không say, vừa rồi đi tìm cậu, thấy ở bên kia có một đôi trẻ đang, ấy ấy ..." Vũ Tử ngại không nói tiếp:
Sài Chiêm Sơn lập tức tiếp lời:" Vì thế có người sưng miệng."
Nói xong lại tiếp tục cười rũ rượi, Đơn Dũng lại chẳng có chút xấu hổ nào, tuyên bố:" Chuyện hôm nay mà có người biết, tôi tuyệt giao với hai người."
Hai tên khốn cười càng lớn, trên đường về trấn, cứ một lúc là hai người cười phá lên, cười khiến Đơn Dũng rất thiếu tự nhiên.
Nếu đi tán gái, phi lễ em gái thì y tuyệt đối không để ý, nhưng mà lần này ngược lại, làm y không thoải mái, ở mặt này y đúng là truyền thống thật.
Ngày hôm sau Sài Chiêm Sơn cố ý không tới cuộc hẹn.
Hắn và Đơn Dũng chuyên môn tới mục trường Thanh Hà cách xã Đường Lê 30 dặm, nơi này bị đường cao tốc bỏ qua, vẫn giữ được diện mạo vốn có, là một mảnh đất hoang. Có điều hắn thấy thôn dân đã vui mừng tới đây, bắt đầu đào đất đông cứng vừa mềm ra, họ làm nhà, vận chuyển cỏ. Đột nhiên Sài Chiêm Sơn thấy làm chuyện này còn có ý nghĩa hơn là vơ đất rồi tống tiền bồi thường, nếu như vùng đối núi liên miên kéo dài mấy nghìn mẫu này biến thành mục trường màu mỡ, còn giá trị hơn là thành nơi kết cấu xi măng cốt thép.
"Thằng nhãi cậu có phải là đã tính kế trước rồi không, làm tôi bỏ tiền, còn làm lợi cho cha vợ cậu."
"Cứ như anh bị lỗ ấy, nói chuyện khách khí chút, nếu ông ấy thành cha vợ tôi thật, tôi có trong tay mấy nghìn thổ phỉ, anh muốn làm tiểu đệ cho tôi, tôi còn cân nhắc." Đơn Dũng lưu manh tuyên bố, tuy có dự mưu, nhưng không khiến người khác hại gì:
Sau khi đạt được mục đích lôi kéo đi sức lao động trong thôn, công trình cách đó mấy km sẽ thành trí mạng, tiểu thương chở rau đi bán nữa, lao động thời vụ vác đất vác cát không thuê được nữa. Hiện giờ giá cát từ 60 đồng lên tới hơn 100 đồng một xe cũng không mua được, dù tới thôn mua rượu thuốc cũng bị thôn dân ra sức xẻo. Đối với thôn dân mà nói, tốt xấu chỉ bằng một chuyện là đủ, kết bạn đi đánh nhau cuối cùng bỏ bạn bè lại, vậy thì không có khả năng hợp tác nữa rồi. Mục trường càng ác, đóng cọc gỗ to bằng cổ tay trên đường, trừ xe ba bánh và xe con trong thôn, các loại xe khác dừng bước hết.
Tiếp đó trưởng thôn Hậu Trí Phú như đổi tính, bên công trình đưa đút đều từ chối, còn trực tiếp đưa ra yêu cầu:" Làm cho thôn một con đường nối với đường cấp hai, hai làn xe, làm đường xong, chúng tôi có thể cân nhắc chuyện cung ứng vật liệu với giá ưu đãi."
Bên trong trình hạch toán, ít nhất phải đầu tư 100 vạn.
Điều này chắc chắn là không thể, nên bế tắc, bên công trình năng lực hoạt động rất mạnh, chạy chọn quan hệ từ thành phố tới huyện, xã, thông qua tầng tầng chính phủ gây sức ép. Đích thân xã trưởng xã Đường Lê tới thôn thuyết phục, trưởng thôn Hậu tuyên bố:" Đừng có dọa tôi, thôn tôi nghèo còn mỗi cái bùi thôi, năm xưa bọn quỷ Nhật còn chẳng thèm tới, ai thích làm trưởng thôn thì làm, tôn nhường đấy.
Chính lệnh tới cơ sở hiệu lực giảm mạnh, xã trưởng đúng sự thực báo lên, riêng chuyện này mất mấy ngày.
Rồi không ngờ còn có chuyện phiền hơn nữa, cái Lư Viên giàu có kia đầu tư 60 vạn giải quyết vấn đề nguồn nước sinh hoạt của thôn trung tâm xã Đường Lê, thu hút một nhóm công nhân tới làm việc. Sau đó lại công bố kế hoạch "chăn nuôi tới hộ", quá nửa con giống năm nay sẽ đưa tới các hộ dân.
Lựa chọn lợi ích lâu dài và lợi ích trước mắt, người dân ngả theo hướng nào rất dễ đoan, không chỉ thôn dân, cả xã trưởng cũng khen không ngớt.
Một tuần sau, công trường của Cty công trình Ngũ Châu vì vấn đề cung ứng vật liệu mà ngừng thi công toàn tuyến.