Q3 - Chương 109 Họa rồi họa rồi thảm quá rồi. (1)
Dưới ánh đèn nê ông sặc sỡ sắc màu, trước bức tranh quảng cáo mỹ nữ cực lớn tư thế ám muội, đèn cảnh sát chớp lóe liên hồi, xe cảnh sát chật kín. Chốn giải trí oanh ca yến vũ Duy Đặc, vì cảnh sát đột ngột tập kích mà thành trò cười.
Bên ngoài tuyến cảnh giới, quần chúng vây xem nửa con phố, khi một đám em gái hở đùi hở ngực bị nữ cảnh sát mặt mày nghiêm túc dẫn ra, người vây quanh đua nhau giơ di động lên chụp ảnh, tiếng cười nói ầm ĩ. Có không ít nam nhân che mặt, qua khe hở ngón tay thấy cả xe của ĐTH, anh chàng đó vội vàng đi nhanh chui vào xe cảnh sát thở phào. Làm chuyện này tuy không mất mặt, nhưng bị người ta nhìn thấy thì mất mặt, có mấy tên béo chạy nhanh như thỏ làm đám đông cười rộ lên.
Cảnh sát đột kích rất nhanh, nhưng quá trình xử lý lại cố ý làm thật rề rà, còn chuyên môn thông báo cho ĐTH tới để đưa tin chiến quả của hành động. Theo tin tức mà ĐTH thu được, ngày hôm đó đột kích truy quét hơn 10 cơ sở giải trí trong thành phố, trong đó Duy Đặc là nơi có dính líu ma túy, mại dâm nghiêm trọng nhất. Bắt ngay tại chỗ hơn 30 đôi giao dịch tình dục, 5 người liên quan tới chất cấm, các hành vi phạm pháp đang điều tra sâu hơn.
Đth tỏ ra cực kỳ hứng thú với biểu hiện lần này của phía cảnh sát, chuẩn bị đưa tin cả tin cuối ngày và tin sáng, thời buổi này tin tức chính trị tràn lan, căn bản chẳng ai quan tâm, nhưng mấy chuyện thối nát này nhiều người thích, xưa nay luôn có tỉ lệ xem rất cao.
Mà đối với một chỗ giải trí mà nói, ngày nào đó đại đội cảnh sát xông vào thì có nghĩa là nơi đó hết đường kinh doanh, nếu không phải là ô dù bảo hộ đã ngã thì cũng là đi quá giới hạn chấp nhận của cảnh sát. Lúc này nhìn Duy Đặc nguy ngập, dù là cảnh sát cũng lấy làm lạ, Duy Đặc rất ít khi gặp phải kiểm tra đột suất, vì sao giờ lại gặp phải họa diệt môn thế này? Hai cửa trước sau của Duy Đặc bị đại đội cảnh sát bao vây, nhưng ít người biết cả cửa ngâm cũng bị chặn, từ giám đốc tới bảo an, nhân viên đều bị đưa về chi cục, chi cục dọn riêng một nơi tiếp những người này. Còn về hơn 100 khách tới đây chơi bời đang bị vạ lây, cảnh sát tiến hành xác minh thân phận.
Đương nhiên hành động này là nhắm vào Duy Đặc, các nơi khác chỉ là cái cớ che mắt.
Ngoài đám đông vây quanh có một chiếc Aston Martin, đỗ cách lối vào Duy Đặc chưa tới 100 mét, nhìn hiện trường huyên náo. Khi một đám cô gái lỡ bước bị đưa lên xe cảnh sát Đoàn Viêm Quốc ở ghế phụ lái hỏi:" Tiểu Hứa, thấy vui không?"
"Dạ, vui, vui ạ." Hứa Trung Hành gật đầu, hiện đã có nhận thức trực tiếp về sức ảnh hưởng của ông chủ, song hắn vẫn nhỏ giọng nói:" Giám đốc Đoạn, liệu có ảnh hưởng xấu nào không?"
"Ha ha ha, anh nói tới bối cảnh XHĐ của hắn à?" Đoàn Viêm Quốc hỏi nhưng hiển nhiên không phải đợi trả lời, hắn là kẻ tự phụ thích chỉ điểm thiên hạ:" Biết vì sao XHĐ căn bản không thể làm lớn ở nước ta không? Đó là vì không có hoàn cảnh dân chủ, cho nên không có không gian cho nó sinh tồn, một lệnh hành chính phát ra cũng đủ biến XHĐ gì đó thành hổ giấy."
"Giám đốc Đoàn, đã làm thế này thì chúng ta làm sao còn đàm phán với Sài Chiêm Sơn được?" Tiết Diệc Thần hỏi nhỏ:
"Hắn đã từ chối tới dự tiệc rồi thì tôi hoàn toàn không định đàm phán gì với hắn hết." Đoàn Quốc Viêm ngày đầu tới Lộ Châu mời Sài Chiêm Sơn, nhưng bị từ chối, với thân phận của hắn, đây là đại sỉ nhục, giờ hắn trả lại sỉ nhục đó:" Tôi tin Sài Chiêm Sơn có ô dù bảo hộ nhất định, cũng không dễ bị bắt, nếu cả bảo hộ cũng không có thì hắn làm tôi thất vọng đấy. Có điều dù là có thì tôi cũng thất vọng thôi, vì mai hắn sẽ lọt vào danh sách truy nã của cảnh sát, hắn có thể chối bỏ tất cả, nhưng không thể chối bỏ trách nhiệm đại biểu pháp nhân. Ha ha ha, đối với hắn mà nói, hiện giờ chỉ có hai con đường, trốn vài tháng tránh đầu sóng ngọn gió, hai là bị nhốt lại thẩm tra vài tháng, hai người nói hắn sẽ lựa chọn cách nào?"
Đây là hai lựa chọn không thể lựa chọn, chọn cái nào cũng chết, kết cục chỉ có một, bị đá khỏi cuộc chơi.
"Bước tiếp theo chúng ta làm gì? Quyền khai thác vẫn nằm trong tay hắn." Hứa Trung Hành hỏi câu này là để nịnh ông chủ thôi chứ chủ sở hữu chạy rồi thì vấn đề còn lại dễ giải quyết lắm:
"Ngày mai cục tài nguyên đất đai và chính phủ thành phố sẽ liên hợp đưa ra công văn trực tiếp tới ban tài nguyên xã, thị trấn. Nội dung văn kiện là, để xúc tiến phát triển kinh tế địa phương, thành phố đưa vào 5000 vạn đầu tư của Xi măng Sơn Nhạc và Cầu đường Ngũ Châu, xây dựng nhà máy xi măng lớn ở xã Đường Lê. Địa điểm lựa chọn là mục trường Hưởng Mã Trại, thành phố sẽ bồi thường chủ sở hữu mục trường theo tiêu chuẩn quốc gia, 60 đồng một mẫu, tổng cộng 2500 mẫu... Bồi thường bao nhiêu hả Tiểu Hứa?" Đoàn Viêm Quốc đắc ý hỏi:
"4 vạn ạ." Hứa Trung Bình đáp nhanh:
"Đúng, 4 vạn, anh nói liệu có ai nhận khoản bồi thường này không?"
Hứa Trung Hành và Tiết Diệc Thần cùng cười phụ họa, cho dù không xảy ra chuyện, Sài Chiêm Sơn cũng chẳng mặt mũi nào tới Ngũ Châu đòi số tiền bồi thường này.
Đoàn Viêm Quốc thu lại nụ cười, đổi giọng điệu nói:" Tôi nghĩ hai người chưa hiểu vì sao công tay ra sức tranh quyền bao thầu cây cầu này. Thực ra một năm trước công ty đã phái người khảo sát địa chất ở một dải này, nơi đó có trữ lượng đá vôi hiếm có cả vùng Tấn Nam. Chúng ta xây cầu ở đó, 5 tháng là đủ xi măng dùng, 10 tháng là có thể cung cấp ra ngoài, đợi xây xong cầu thì doanh thu từ nhà máy xi măng vượt cả xây cầu, nên mảnh đất đó, chúng ta nhất định phải có bằng được mảnh đất đó."
Tới đây Tiết Diệc Thần thực sự thở phào, rốt cuộc hiểu ra vì sao ông chủ bất chấp mọi giá lấy được mảnh đất, đầu tiên là 20 vạn lên tới 60 vạn, thậm chí còn định gặp mặt trả Sài Chiêm Sơn 100 vạn. Giờ thì cô chỉ có thể tiếc cho Sài Chiêm Sơn thôi, đối với công ty lớn, thái độ của họ là thà mất tiền cho tham quan chứ không cho điêu dân. Dù sao tham quan ăn no rồi dễ sai bảo, điêu dân thì vĩnh viễn không no
" Chuyện này được bảo mật rất cao, không có khả năng bị tiết lộ, nếu không đã chẳng chỉ có chúng ta vào tranh cướp. Thế nên tôi cũng bội phục nhãn quang của Sài Chiêm Sơn, trước khi làm đường đã ôm nhiều đất như vậy. Ha ha ha, có điều con người không thể quá tham, chưa đạt tới vị trí nào đó mà quá tham sẽ mắc nghẹn... Lái xe." Đoàn Viên Quốc khen đối phương là để khinh bỉ, khi xe lên đường trong mắt hắn vẫn là cảnh Duy Đặc hôn loạn, cái nơi này trải qua một kiếp nạn như thế sẽ thành quá khứ rồi:
"Trung Hành, anh phụ trách công tác thôn Đường Lê, tôi cho anh một giới hạn, anh có thể đồng ý với chúng, đường có thể làm, dù sao thì sớm muộn cũng phải làm, có điều khi đội công trình của chúng ta vào, không được xảy ra chuyện ảnh hưởng tới tiến độ nữa. Cho ân huệ nhỏ không sao, không thì bồi dưỡng lên mấy tên tài chủ trong đám điêu dân đó, để chúng cắn lẫn nhau. Diệc Thần, cô nên qua lại với cục trưởng Vương nhiều chút, vợ ông ta cũng tham gia đầu tư nhà máy xi măng này, hiện giờ chúng ta là người chung một con thuyền, nhất định phải phục vụ chu đáo, thiếu người thì điều từ công ty...."
Tiết Diệc Thần vâng một tiếng cô đã quen mỗi lần gặp khó khăn, giám đốc Đoàn đều nhẹ nhàng hóa giải một cách vô hình như thế rồi.
Xe rời khỏi vành đai phía đông, không còn nhìn thấy Duy Đặc nữa, đường phố vẫn huyên náo như cũ.