Q3 - Chương 110 Họa rồi họa rồi thảm quá rồi. (2)
Cùng lúc ấy Lật Tiểu Lực từ Duy Đặc lấm lét thò đầu ra, xem thời gian, 0 giờ kém 15, chỉ có vài cảnh sát trông cửa, người vây xem đã đi gần hết. Trừ người bị bắt tại trận đưa đi, trong Duy Đặc có hơn 100 khách bị chia ra xác minh, nếu không có hành vi phạm pháp gì mới thả.
Đại Béo chính là nhóm cuối cùng, ra khỏi cửa cứ như thoát một kiếp nạn, thở phào, ôm lấy ngực vẫn đập thình thịch, lắc tấm thân đầy mở chạy đi. Đột nhiên có người tứ sau xe xông ra, làm hắn sợ hãi hét lên "mẹ ơi", thiếu chút nữa ngã lăm ra đất. Khi nhìn kỹ người kia rồi mới hớn hở:" Huynh đệ, cậu cũng ra rồi à?"
"Ừ, tôi ra từ sớm." Bạch Thự Quang đáp, mấy anh em kết bạn đi uống rượu tiêu sái một hồi, không ngờ bị cảnh sát phá mất chuyện tốt. Nhị Béo thấy Đại Béo vẫn còn run thì an ủi:" Không sao Lật ca, cậu đâu phải chưa vào đồn."
"Đánh nhau mà vào đồn là vinh quang ... Nhưng làm chuyện này bị bắt, người ta còn mắng cho là thằng ngu ấy."
"Rồi rồi, sao không bị bắt? Cậu chưa ..."
Chưa cái gì, tất nhiên là chưa XXOO ấy, vừa hỏi tới chuyện này, Đại Béo may mắn nói:" Úi, thiếu chút nữa, tôi giục hai lần, gọi cho tôi một em, phục vụ viên nói làm ăn tốt quá, cho nên bảo tôi đợi ... Con mẹ nó, vừa nói xong thì cảnh sát tới, thiếu chút nữa bị bắt rồi. Xem ra đó là do thường ngày tôi không bắt tiểu thương nên tích được âm đức .... À, mà khoan, tôi chưa tới lượt, nhưng mà cậu có rồi mà, tôi thấy có em gái gõ phòng cậu. Đừng nói chưa vào nhé."
"Vào rồi, hi hi." Bạch Thự Quang còn vui hơn Lật Tiểu Lực:" Chẳng những vào phòng rồi, mà tôi còn cắm vào rồi."
"Vậy mà không bắt à?"
"Ừ."
"Sao lại thế, cảnh sát đến nhanh lắm mà."
"Cảnh át tới nhanh, tôi bắn càng nhanh, bình thường cầm cự được lâu hơn, nhưng không chịu được người thật kích thích. Vừa đâm được vài cái tôi đã khẩn trương bắn rồi, ai nói xuất tinh sớm không có lợi, ha ha ha."
"Ha ha ha."
Hai tên béo ôm bụng cười, cười tới thịt toàn thân rung chuyển, có điều đang cười thì cùng biến sắc. Cả hai đang ở bãi đỗ xe, Đổng Vĩ lái xe đơn vị vẫn ở đó mà Duy Đặc đã đóng cửa, có người đang dán niêm phong. Lật Tiểu Lực cuống lên:" Hỏng rồi, Đổng Vĩ còn chưa ra."
"Lôi ca và Trương Vệ Hoa cũng ở trong đó."
"Không phải bị đưa đi rồi chứ? Tôi thấy bị bắt những hai xe."
"Không được, mau báo cục trưởng Lôi cứu người."
Lạt Tiểu Lực vội giữ Bạch Thự Quang lại, trừng mắt lên:" Cậu bị ngốc à, nói với cha anh ấy là anh ấy đi chơi gái bị bắt, không phải để cha anh ấy đánh chết à? Sau này anh ấy điên lên đánh chúng ta thì sao? Với lại chuyện này nói thế nào, Lôi ca là cán bộ quốc gia, Trương Vệ Hoa còn mặc cảnh phục."
"Mẹ ơi, nguy rồi, nếu bị bắt thật thì phiền toái to." Bạch Thự Quang cuống lên:
"Không được nói ra, truyền tới đơn vị thì khai trừ là cái chắc rồi."
"Mau mau báo cho Đản ca."
"Đản ca mấy ngày qua ở đâu ai mà biết, lâu rồi không thấy anh ấy."
"Vậy thì chị Tống, mau báo cho chị Tống ... Còn cả Tiểu Cái, để cha hắn chạy chọt, chuyến này hỏng rồi ...."
Hai tên béo đứng bên đường sốt ruột, hoảng loạn gọi điện thoại, cả Lôi Đại Bằng, Trương Vệ Hoa và Đổng Vĩ đều không nghe máy. Bọn họ càng tin chắc là xảy ra chuyện rồi. Suy đi nghĩ lại vẫn gọi cho Tống Tư Oánh nói rõ nguồn cơn, Tống Tư Oánh nghe mà cười lăn cười bò, có điều cô không dám xem nhẹ, lái xe tới tìm hai tên béo. Tiểu Cái cũng vậy, tới nhanh như chớp, hai người thành bốn người, đều gọi điện thoại. Đợi hỏi ý kiến Đơn Dũng thì Đơn Dũng chủ trương báo cho gia đình, chẳng may để đơn vị biết còn thảm hơn.
Mấy tên này tuy làm việc không vẻ vang gì, nhưng không thể không cứu, trong lúc cấp bách, đành báo cho gia đình.
Sau đó vẫn là cha ruột Tiểu Cái nghe ngóng được tin tức, đám kia bị giam ở chi cục, nghe nói là không ít người bị thẩm tra. Thế là bốn người vội chạy tới chi cục, nơi đó đã tụ tập cả đám đông. Bốn người chưa xuống xe đã nhìn thấy cặp cha mẹ cực kỳ bắt mắt của Lôi Đại Bằng, hai thằng béo cùng đi mát xa không dám tới, Tống Tư Oanh và Tiểu Cái thương lượng không biết có nên tới khuyên không? Chẳng lẽ lại nói:" Bác ơi nghĩ thoáng chút, người đi chơi gái nhiều lắm?"
Khỏi khuyên nữa, gác cửa gọi người nhà rồi, cả ông Lôi và bà Lôi cùng đi vào, không lâu sau nghe thấy cái giọng oang oang của họ. Thêm một lúc nữa thấy bà Lôi kéo tai Lôi Đại Bằng, ông Lôi đi sau đá đít, bình thường Lôi Đại Bằng giễu võ dương oai, lúc này ôm đầu che mặt, không ai thấy khuôn mặt siêu phàm thoát tục của hắn.
Đám Tống Tư Oánh không dám lên, nhìn Lôi Đại Bằng lớn chừng đó rồi còn bị cha mẹ đánh cho thê thảm thì thương hại. Lật Tiểu Lực rưng rưng nước mắt lẩm bẩm:" Lôi ca thảm quá, không còn nhân quyền nữa sao?"
"Đúng đấy, chưa biết đã lên giường chưa mà bị đánh thành thế này." Bạch Thự Quang cũng thương tình, kết quả Tống Tư Oanh nổi giận cho hắn một cước thật mạnh."
********
Một chiếc xe cảnh sát từ chi cục đi ra, cẩn thận bóp còi, vì trước cổng tụ tập một đám đông, toàn là xe riêng, đang đợi nộp phạt trị an. Khúc Trực ngồi ở ghế phụ lái cười:" Thật đúng là, vợ ở nhà bỏ không, ra ngoài chơi gái, hay lắm chắc."
"Dục vọng có thể thành động cơ thì tình dục cũng có thể thành động cơ." Lái xe rất trẻ cười nói, nửa đêm bị điều đi vì chuyện buồn chán này, vừa lái xe vừa tán gẫu:" Tôi có nghiên cứu chuyên sâu về hành vi mua dâm, khoái cảm không nằm ở mấy giây cao trào, mà là ở quá trình tìm kiếm kích thích. Trong lòng hoảng hốt, nơm nớp lo sợ, chính là cảm giác mà người ta không từ bỏ được, dưới sự kích thích của trạng thái tinh thần này, tuyến thượng thật tiết ra chất kích thích khiến người ta hưng phấn, cho nên gọi là quá trình hưởng thụ. Chuyện này không khác gì hưởng thụ phạm tội.
"Tôi thấy cậu tới nơi thế này rồi thì có ... Dừng xe, dừng xe." Khúc Trực nhìn thấy Triệu Gia Thành đỗ xe ở bên đường liền bảo lái xe dừng lại, nhảy xuống xe đưa một tờ giấy triệu tập hình sự:
Triệu Gia Thành ngạc nhiên:" Bắt Sài Chiêm Sơn à? Hắn phạm tội gì?"
"Không phạm tội gì cả, do Duy Đặc xảy ra chuyện, người sở tỉnh tới lật cả ổ, bắt một đám mua bán dâm, đều nhốt ở chi chục đợi thẩm vấn." Khúc Trực không ngờ đội trưởng Triệu lại không biết tình hình liền giới thiệu sơ qua, một vị phó đội trưởng của tổng đội trị an từ tỉnh xuống, dẫn theo mười mấy đội viên, nói là điều tra tụ điểm đánh bạc trên mạng. Ai mà ngờ sau khi điều cảnh sát địa phương đi lại ra đòn sấm sét với Duy Đặc. Dù sao cũng chẳng oan uổng gì, tra ra đống chuyện mại dâm ma túy, giờ chính thực triệu tập đại biểu pháp nhân.
Triệu Gia Thành nghe vụ án mà ngáp dài, bực tức nói:" Đây là thù riêng, không phải chuyện công. Sài Chiêm Sơn chắc chắn là đụng vào vị đại thần nào rồi."
"Thù riêng ạ?" Lái xe không tin:" Đội trưởng Triệu, sao có thể chứ, thế trận lớn như vậy mà."
"Cậu làm hình cảnh được mấy ngày." Triệu Gia Thành lại ngáp, khinh bỉ nói:" Nếu là truy quét mại dâm toàn tỉnh thì căn bản không bắt được Sài Chiêm Sơn, sớm có người bắn tin cho hắn. Không phải thống nhất hành động mà lật trọn ổ Duy Đặc là có người muốn chơi hắn. Muốn bắt Sài Chiêm Sơn không dễ, rõ ràng là không có chứng cứ xác đáng, giờ mới kiếm cớ kéo hắn vào."
Khúc Trực nổi nóng:" Mẹ nó, coi chúng ta là chó của người ta rồi à?"
"Để chúng ta ra tay bắt Sài Chiêm Sơn mới thể hiện sự coi trọng của lãnh đạo, nhưng mà bắt thế quái nào được, hắn chuồn là cái chắc rồi. Tôi từ lúc tốt nghiệp trường cảnh sát đã đi bắt hắn rồi, bắt mười mấy năm bắt thành ông chủ luôn." Triệu Gia Thành chép miệng:
Con người đều sẽ trưởng thành, cảnh sát trưởng thành, tội phạm còn trưởng thành nhanh hơn.
Đúng như Triệu Gia Thành nói, nhà đã khóa cửa, hàng xóm bảo ít khi thấy hắn về nhà, hội sở ở Di Long Loan đã đóng cửa ngừng kinh doanh, chỉ còn lại mấy trông cửa. Sài Chiêm Sơn kinh doanh lớn, nhưng mà ngay cả địa chỉ công ty cũng không có. Thậm chí bọn họ chạy tới cả nhà gỗ Hưởng Mã Trại cũng chẳng được việc gì, cái tên này giống mọi khi, ngửi thấy mùi nguy hiểm là như bốc hơi khỏi nhân gian rồi ...