Q3 - Chương 116 Không tiếc thân vào tù. (1)
Mẩu thuốc, chai rượu, đó là dấu hiệu của nam nhân cô độc.
Đơn Dũng không biết hút thuốc lắm, toàn rít một hai hơi rồi vứt đi, lát sau lại kẹp một điếu rồi vứt đi, quá nửa bao thuốc lá bị lãng phí như thế. Rượu không uống nhiều, mới sáng sớm một mình uống rượu thực sự chẳng có hứng thú gì. Y thi thoảng nhìn nồi đá ngoài sân, có chút hoài niệm thời đi học, mấy anh em đốt bếp, thái thức ăn, nấu nướng, bất kể làm ngon hay không, tâm tình đều tốt hơn được ăn bất kỳ món ngon nào.
Làm món ăn cũng phải có tâm tình, mà bây giờ chỉ còn lại mình y, mỗi người có cuộc sống riêng, ai nấy tìm kiếm thứ đặc sắc trong cuộc đời mình, qua lại ngày càng ít. Thấy sắp tới trưa, Đơn Dũng đứng dậy mở nắp gỗ, hơi nước ngùn ngụt mang theo mùi thơm ngào ngạt làm y rùng mình, mùi vị hơi đắng, có phải mình cho sai gia vị không?
Đơn Dũng múc một cái thìa nhỏ, cẩn thận đưa lên miệng, vẻ mặt tức thì trở nên khó coi, vị đắng và chát rất rõ ràng, làm y phải nhăn mặt mới nuốt xuống được. Đậy nồi vào, Đơn Dũng chạy lên lầu, lấy ra chồng tư liệu dày lật xem. Gia vị không sai, đã làm vài lần rồi, đều đắng thế này, căn bản không ngon như tư liệu miêu tả.
Hay là nguyên liệu không đúng? Nhưng mình có dùng nguyên liệu nào hiếm đâu, y mở nắp vung lên, nước canh sôi sùng sục trong vắt, nguyên liệu là mướp đắng, chẳng lẽ còn có thể nấu ra vị ngọt à?
Hay là khẩu vị của mình không đúng? Càng là món chay thì chế biến và khẩu vị càng độc đáo và tinh tế, cái vị đắng này không cách nào bỏ được.
Sai ở đâu nhỉ? Đơn Dũng ủ rũ ngồi xuống, lại nằm trên ghế tựa, nheo mắt nhìn mặt trời càng lúc càng lên cáo, có một kích động muốn chuốc say bản thân. Quá nhiều chuyện phiền lòng, nhắm mắt lại là thoải mái nhất, không cần phải nghĩ nữa. Một ngụm rượu mạnh vào miệng, Đơn Dũng không nuốt mà giữ lại ở họng, vậy mà không sắc, còn dễ nuốt hơn bình thường, cổ họng tựa hồ có mùi rượu nồng đậm.
Ợ, Đơn Dũng ợ hơi rượu thoải mái, hình như cảm giác được hương vị lượn lờ quanh kẽ răng, tựa như bị rượu ép ra. Y ngẩn người, cầm rượu lên xem kỹ, là rượu cao lương rẻ tiền thường dùng đãi khách trên núi, không phải loại ma men trăm phần trăm không hưởng thụ được thứ này, sao hôm nay mình uống ngon khác thường.
Lại nhấp ngụm nữa, vẫn là hương vị rất nhạt mà không tan đó, khó mà hình dung được, nó như giấu ở nơi không tìm thấy, nhưng bị kích thích khơi lên.
Đơn Dũng cúi đầu nhìn một đống mẩu thuốc lá, về lý luận thì hút thuốc uống rượu nhiều, miệng phải đắng mới đúng.
Nghĩ tới đó tâm kết cả sáng từ từ tập trung ở nồi canh đang đun kia, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, canh này là do Đơn Dũng phục chế lại từ bút ký cổ mà Tư Mộ Hiền cung cấp. Y đã làm nhiều lần rồi, mấy lần trước cứ nếm một cái là nhổ, nhưng vài ngày sau lại làm, như bị nghiện vậy, mà nhớ lại thì tựa hồ không chỉ có vị đắng.
Đơn Dũng chạy tới mở nắp ra, trong nồi vẫn thế, canh sôi ùng ục, lại chạy vào bếp, lấy lá hương xuân vừa hải rải vào trong nồi. Nguấy đều một hồi rồi lấy thìa lớn múc đầy bát, đặt lên bàn đá nhìn một cách ngây ngất, sau đó lấy thìa nhỏ thử, vẫn còn vị đắng, vẫn còn vị chát, làm Đơn Dũng uống mà cau mày, nhưng lại khiến y phát cuồng như đã bừng tỉnh.
" Mẹ nó chứ, làm thế này mới bá, khiến người ta không dám thử, mà không dám thử thì không biết huyền cơ trong đó, dù là thử ra cũng chắc gì hiểu được ảo diệu trong đó."
Mắt Đơn Dũng sáng lên, lật xem tư liệu tàn khuyết, cổ văn miêu tả rất ngắn, chỉ vài dòng mà thôi: Tiên đường tố trai, gọi là khổ hải vô biên, vị đắng chát, vào miệng thơm lâu, có tác dụng thanh tâm sáng mắt, tốt vị ích khí, được các vị tăng rất thích.... Phía sau thì thiếu rồi. Đây là bút ký của một vị tăng nhân thời Minh, được Tư Mộ Hiền tìm ra, tiệc tiên đường tố trai xuất phát từ Phật môn, lưu truyền rộng vào thời Pháp giáo được sùng bái, mấy thời đại sau liền thất truyền, không ai hỏi tới nữa, chỉ còn lại cái tên trong truyền thuyết. Lộ Châu thập đại yến, thần bí nhất là tiên đường tố trai của Phật gia, truyền thuyết nói chỉ cao tăng đắc đạo mới làm được, vì thế mà bao phủ lên nó một sắc thái thần bí.
Vậy mà hôm nay bị một tên thăm ăn nhìn ra thủ pháp, món canh trong truyền thuyết này thần kỳ ở chỗ nào? Không phải nguyên liệu, không phải cách chế biến mà là hàm ý, như muốn nói cho thực khách, không dám nếm vị đắng sẽ không có cái ngọt phía sau.
Rất thơm, khi vị đắng tan đi, một vị thơm mát quẩn quanh kẽ rằng, hơn nữa nếm thử vị đắng này rồi, các loại vị khác bất kể là cay mặn ngọt hay chua đều khó nuốt được.
"Lợi hại, làm cơm cũng là tu hành."
Đơn Dũng xem tư liệu, mặt đầy sùng bái, xem càng nhiều càng sùng bái đối với những người đi trước ở đạo ẩm thực. Sùng bái tới mức y lại nếm thêm vài ngụm nữa, mỗi lần rùng mình một cái, dần dần sắc mặt chuyện sang vui mừng, mừng ngoài mặt, sướng trong lòng, thậm chí không phát hiện ở cửa có người đứng rất lâu rồi.
"Sao cậu còn chưa chết nghẹn thế?"
Có người lên tiếng, Đơn Dũng lập tức nghe ra là ai, quay đầu lại thấy ngay vóc dáng cao lớn của Sài Chiêm Sơn đụng tới trần cửa, phía sau là Vũ Tử và Lý Mân Liên. Bọn họ có vẻ đứng đợi ở cửa rất lâu rồi, chờ Đơn Dũng mời vào, ai ngờ tên này chỉ mải ăn uống không phát hiện ra.
Giờ phát hiện ra rồi, Đơn Dũng mừng lắm, ra sức vẫy tay mời khách:" Lại đây lại đây, tôi vừa suy ngẫm ra hai món tuyệt vời, mọi người có khẩu phúc lắm đấy."
Nói rồi chạy vào bếp bê ra ba cái bát, múc cho mỗi người một bát, rồi lại bê một cái nồi nhỏ đun liu riu lửa nãy giờ, lấy muôi thủng múc ra những quả trứng nhỏ tròn tròn, chất thành đống, trông rất đẹp mắt.
Nhưng ba vị khách lại trố mắt, canh thì trong tới soi gương được, viên tròn tròn như trứng nhìn kỹ mới nhận ra là đậu tằm bóc vỏ, gần tròn, như quái thai. Ba người kia vẫn thộn mặt, giao tình thay đổi nhanh quá, từ cá thịt vô bì chớp mắt thành canh xuông đãi khách.
Vũ Tử hào sảng nhất, thoải mái cầm bát canh uống luôn, có điều bị sặc ở cổ họng, mắt lồi ra, phun một phát ra không còn chút gì, chùi miệng nói:" Đơn Dũng, cậu không chào đón thì nói thẳng ra đi, thứ đắng thế này ăn nổi sao?"
"Không thể uống như anh được, dùng thìa nhỏ, thong thả thử, mùi vị của nó phải từ từ nếm trải, nếu không anh không hiểu hàm ý tuyệt vời của nó. Nếu không dám uống thì thôi..." Đơn Dũng ngồi xuống, khép mắt như tăng nhập định, thong thả uống làm mẫu:
Vũ Tử không dám thử nữa, rùng mình đặt bát xuống. Lý Mân Liên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhăm mặt ôm chặt miệng, nghiên qua một bên nôn ra ngoài, tức lên đổ hết bát canh đi.
Còn một người chưa uống, Đơn Dũng vẫn thong thả cầm thìa húp từng ngụm, không có vẻ gì là thiếu thoải mái:" Lão Sài, anh hẳn là biết tôi không lừa anh, tôi đun món này suốt từ sáng tới giờ. Ăn không được không phải là vấn đề của món canh, mà là nhận thức của anh, mon canh này tên là khổ hải vô biên, không nếm thử khổ hải sẽ không có quay đầu là bờ."
Câu này tựa hồ đụng chạm vào dây thần kinh nào đó của Sài Chiêm Sơn, hắn thong thả cầm thìa lên, nhấm nháp thật chậm:" Chẳng phải là canh khổ qua sao?"
Dù là nhận ra canh gì thì hắn vẫn bị vị đắng của nó làm cau mày, mày nhíu chặt, hắn dừng lại chốc lát, tựa hồ nhấp nháp vị đắng đó.
Vũ Tử vẫn nhổ nước bọt liên hồi:" Đắng quá, thế này mà làm thức ăn được à? Làm thuốc thì có."
Lý Mân Liên cẩm bát lên ngửi ngửi, cô có kiến thực hơn, hỏi:" Đây thực sự là món Khổ hải vô biên à?"