Q4 - Chương 115 Buông tay chẳng dễ. (2)
Khi dừng xe, Đơn Dũng đi xuống mà Tư Mộ Hiền vẫn ngồi im không nhúc nhích, không hỏi han gì, thò đầu vào nói:" Hiền đệ, cậu thực sự không ôm chút hi vọng nào à?"
"Không, cái mông quyết định cái đầu, cái mông đã ngồi ở vị trí người ta rồi, ông ta có thể giúp con buôn như anh sao? Hơn nữa anh tốt nhất đừng đem bí thư của người ta ra nói, nếu người ta biết con gái qua lại với người như anh, lại còn biết quá khứ của anh, anh nói người ta sẽ có cảm tưởng gì?" Tư Mộ Hiền nói thẳng, muốn dựa vào quan hệ của Vương Hoa Đình chỉ có phản tác dụng:
"Giờ anh mới hiểu, cậu đếch phải người theo chủ nghĩa lý tưởng." Đơn Dũng bình luận: "Con mẹ nó, cậu còn thực tế hơn cả anh."
Đóng sầm cửa xe lại, Đơn Dũng đàng hoàng tới bấm chuông Vương gia, cửa mở ra, y đi thẳng vào. Tư Mộ Hiền ở trong xe đã thấy trước kết quả, hắn lúc này càng thương hại lão đại không húc đầu vào tường chẳng chịu quay đầu.
Đơn Dũng thấy người trung niên mới chỉ nhìn trên TV, đó là đồng chí thị trưởng, tinh thần rất tốt, vẻ mặt rất hiện hòa, bề ngoài rất khách khí. Làm y bỗng dưng cảm thấy câu nệ, chào một tiếng chú Vương.
"Ngồi đi chàng trai, trước kia tôi đã nghe Hoa Đình nói tới chuyện của cậu. Ha Ha ha, cậu làm rất tốt, Hưởng Mã Trại rất có danh tiếng ở Lộ Châu, đúng là hậu sinh khả úy. Ngồi đi, ngồi đi... Đừng khách khí, chỉ có hai chúng ta thôi, mẹ nó lên tỉnh thành rồi."
Thị trưởng Vương đích thân rót nước, thư phòng trong nhà cũng giống văn phòng, một cái bàn cực lớn, không xa hoa như phần tử hủ bại trong truyền thuyết, giá sách cực lớn tăng thêm vài phần trang nhã và nghiêm túc.
Đơn Dũng vội đứng dậy nhận nước, tới khi ngồi xuống thì ấp úng, dù sao lần đầu tiếp xúc với quan lớn như thế, khó tự nhiên được.
Thị trưởng Vương cười nói:" Đừng khách khí, nghe Hoa Đình nói cậu có chuyện tìm tôi... Tôi cũng không khách khí, ở nơi này tôi không có căn cơ gì, vài việc nhấc tay là làm được, tôi có thể giúp, nhưng nếu là chuyện quá khó thì tôi cũng đành chịu... Ví như năm ngoái cậu ở trại giam, Hoa Đình ở Mỹ gọi điện về nhờ tôi giúp, tôi không làm được, dù sao hệ thống đó không phải ai cũng có thể nói vào, cũng không phải một lời của ai mà thay đổi được luật pháp."
Tay Đơn Dũng khẽ run một cái, đối diện với đôi mắt sắc bén kia, lòng y sáng như gương, hiển nhiên đã hiểu hàm ý ẩn chứa trong lời nói của ông ta. Có lẽ Hiền đệ nói đúng, cái mông ngồi ở vị trí này, chuyện cần cân nhắc rất nhiều. Đương nhiên ở vị trí như vậy, người ta phải ôm lòng cảnh giác với y. Như thế đâm ra Đơn Dũng lại thấy dễ nói chuyện hơn là đối với một bậc trưởng bối nhiệt tình hiền hòa, mỉm cười nói:" Cám ơn chú Vương, nếu như có chuyện phiền phức hoặc phạm pháp, cháu cũng không dám tới làm phiền chú. Chỉ là một chuyện nhỏ, rất nhỏ thôi, nhưng ở vị trí của cháu lại không hiểu chuyện đó thế nào, chỉ muốn nghe ý kiến của chú."
"Được, nói ra nghe xem nào." Đồng chí thị trưởng tỏ ra rất hứng thú, cơ mà đừng để bề ngoài đó đánh lừa, trong mắt người ta e là coi Đơn Dũng như con gái mình, chỉ là trẻ con thôi:
Đơn Dũng cười, lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn trong túi xách ra, đó là bản photo lấy được từ chính phủ xã, đưa thị trưởng Vương:" Nhờ chú xem hộ cái này ạ."
Thị trưởng Vương xem lướt qua là hiểu ngay vấn đề, thoáng trầm tư rồi lắc đầu:" Hạng mục này không tới lượt cậu đâu, Ngũ Châu và xi măng Sơn Nhạc là xí nghiệp cỡ lớn, dù cậu có tư cách thi công thì cũng đã bỏ thời gian đấu thấu, đơn vị thi công đã được quyết định."
Ông ta rõ ràng coi Đơn Dũng định chạy cửa sau kiếm hạng mục, nên chặn họng luôn.
Đơn Dũng lắc đầu:" Cháu không có tư cách thi công, cháu kinh doanh nguyên liệu ăn uống, không làm xi măng."
"Vậy ý cậu à?"
"Cháu chỉ muốn tìm hiểu chuyện này đầu đuôi thế nào, Ngũ Châu lai lịch gì, còn Đoàn Viêm Quốc là ai? Cháu nói thẳng nhé, cháu và bạn mình có một mục trường ở xã Đường Lê, cái nhà máy này chiếm đất ở mục trường."
Câu này thị trưởng Vương nhíu máy, mí mắt giật mấy cái, ông ta biết quyền bao thầu mảnh đất này trong tay ai, Đơn Dũng nói thế, toàn bộ động tác của ông ta dừng lại, nhìn y đánh giá, như nhớ tới chuyện nghiêm trọng nào đó.
Đơn Dũng vẫn thoải mái nói:" Chú đừng lấy làm lạ, cháu và Sài Chiêm Sơn là bạn, chú hẳn đã biết chuyện này. Về lý luận mà nói, một hạng mục từ lúc lập nên tới lúc thực thi trải qua một thời gian dài. Mà lần này không hề nghe thấy chút phong thanh nào đã tiến vào giai đoạn thực thi ngay, cháu thắc mắc, có phải vì muốn cướp mục trường, cục tài nguyên bật đèn xanh cho xí nghiệp lớn?"
Quan thương xưa nay là một nhà, chẳng có gì lạ, ông ta chỉ không hiểu ý đồ của Đơn Dũng, trả lại tài liệu cho Đơn Dũng, thị trưởng Vương vẫn tỏ ra rất ôn hòa:" Đó là mục đích của cậu à?"
"Vâng, cháu chỉ muốn hiểu rõ chuyện này, không phải gây khó dễ cho chú, cũng không có tư cách."
"À, xem ra việc này tôi giúp được. Đoàn Viêm Quốc tới Lộ Châu có gặp tôi, nói thẳng ra thì gặp được hắn là vinh dự của tôi, tuy nói xí nghiệp và chính phủ đã tách nhau nhiều năm rồi, nhưng thực tế là tách không được. Quyền lực và tài nguyên phải kết hợp với nhau mới làm được việc. Tuy cậu không đưa ra khó khăn cho tôi, nhưng cậu lại có thể giúp tôi giải quyết một khó khăn, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay thôi, không biết cậu có muốn giúp không?"
Càng nói uyển chuyển Đơn Dũng càng thấy không đơn giản, nghiêm trang nói:" Đương nhiên ạ, là chuyện gì?"
Thị trưởng Vương không nói ngay, vẫn nhìn chằm chằm vào Đơn Dũng, không phải ánh mắt tán thưởng, mà là ánh mắt xa cách, làm Đơn Dũng đột nhiên hiểu ra:" Ồ, ý chú là chuyện của Hoa Đình."
"Coi như vậy, tôi tốn rất nhiều tâm huyết mới bồi dưỡng được đứa con gái như thế, bất kể tương lai nó ở nước ngoài hay là về nước đều sẽ có tiền đồ tươi sáng. Tôi không muốn có chuyện ngoài dự liệu thành đá cản đường của nó, ví như tình cảm... Thị trưởng Vương như phải tốn rất nhiều tế bào não mới nói ra được khéo léo như thế, tựa như phải châm chước từng chữ, tựa như rất khó xử:" Nếu như cậu đồng ý biến mất khỏi tầm mắt của nó, đó chắc là chuyện không khó khăn gì, phải không? Dù sao cách cả trùng dương, lâu dần nó sẽ quên thôi. Nếu thế làm cha tôi sẽ rất cảm kích cậu."
Đơn Dũng chợt thấy mình đang làm một chuyện rất ngu xuẩn, không khác gì chuột tới nhà mèo, toàn thân thiếu tự nhiên, y vẫn cố gắng ổn định lại tinh thần, mặt không cảm xúc gì, lạnh nhạt nói:" Không sao, cháu chưa bao giờ hi vọng xa vời tới được với Hoa Đình, chú giúp cháu thì cháu giúp chú."
"Cám ơn, xem ra Hoa Đình đúng là có nhãn quang, được rồi... Chúng ta quay về chuyện cũ, cậu muốn biết cái gì?"
Thị trưởng Vương nhẹ nhõm hơn hẳn, đợi Đơn Dũng đưa ra từng vấn đề chi tiết, ví như một chuyện cần phải dùng quy trình thế nào, ví như thời gian khởi công cụ thể, rồi đầu tư, thiết bị. Đối với thị trưởng Vương mà nói, nếu ông không có sẵn tài liệu liên quan thì chỉ một câu nói là giải quyết được vấn đề, ông ta cũng thấy quá dễ dàng.
Cuộc đàm thoại bất tri bất giác tiến hành rất lâu, có những nhân vật chẳng có khái niệm gì nhảy ra trước mắt Đơn Dũng, cục trưởng cục tài nguyên Vương Nhất Dân, bà vợ thần thông quảng đại của ông ta Tịch Vân Phương. Nghe giọng điệu thị trưởng Vương có vẻ kiêng kỵ vợ chồng này. Ngoài ra còn nghe thấy cái tên quen thuộc, Lương Côn Kiêu, không ít đoạn đường cao tốc nhỏ do hai người này chuyển thầu, cả hai người đó đều có quan hệ thông thiên, chính thị trưởng gặp được họ cũng là một loại vinh dự.
Rất lâu sau mới thấy Đơn Dũng lo lắng trùng trùng đi ra, lên xe không nói một lời, đưa Hiền đệ về nhà trước. Tư Mộ Hiền thấy Đơn Dũng như thế không hỏi nhiều, hẳn là sợ rồi, thế cũng tốt...