Q3 - Chương 119 Ngửa tay làm mây úp tay làm mưa. (1)
Tiếng xe uỳnh uỳnh, tiếng người ồn ào, vang vọng sơn cốc tĩnh mịch. Xã Đường Lê trở nên náo nhiệt, từ trên đỉnh núi nhìn xuống, xe cộ máy móc tạo thành cơn lũ sắt rất tráng lệ, từ từ hướng về công trường thi công cách thôn Đường Lê chưa tới 3km. Xe xúc, xe trộn bê tông, cứ như từng đoàn quái thú đi qua, khiến chim chóc trong rừng bay tán loạn, thỏ hoang trong bụi cỏ tìm đường bỏ trốn.
"Nhân viên thi công tổng cộng 247 người, bao gồm 24 người đảm bảo hậu cần, toàn bộ trang thiết bị công trường tới nơi. Chỉ có vấn đề ăn ở là hơi khó khăn một chút, nơi này cách trấn hơi xa, đội trưởng Đường xác định điểm mua sắm, phí vận chuyển hơi cao. Vốn định giải quyết trong thôn, nhưng mà quan hệ hai bên căng thẳng, cán bộ thôn thì tới giờ vẫn chưa liên hệ được.... Giám đốc Tiết, cô nhìn gì vậy?" Trên xe đội hậu cần, Hứa Trung Hành hỏi, khi hắn nói tình hình, cảm giác Tiết Diệc Thần hơi lơ đễnh, mắt cứ nhìn ra ngoài cửa sổ:
Tiết Diệc Thần quay đầu lại:" Tôi đang ngắm nhìn núi rừng, cảnh đẹp này sắp không còn nữa rồi."
Đúng thế, sắp bị tuyệt diệt rồi, một khi nhà máy xi măng xây dựng lên sẽ ảnh hưởng tới môi trường trong chu vi mấy km. Tới khi đó cây cối ở đây sẽ không còn xanh ngắt thế này nữa, sau khi phủ lên một lớp bụi xám xịt dày, nó sẽ chết dần. Núi sẽ không còn sừng sững đứng đó, chỉ còn lại bãi đá nham nhở, nước sông sẽ ô nhiễm tới không thể dùng được trong thời gian dài. Thời nay những hạng mục nhà máy xi măng lớn chỉ có thể làm được ở nơi không phát triển thế này thôi, chứ tới gần thành phố không qua được ải môi trường.
"Giám đốc Tiết, nơi này sẽ không có vấn đề gì chứ?" Hứa Trung Hành không hứng thú với quang cảnh, đổi chủ đề:
" Anh nói chuyện gì?" Tiết Diệc Thần không hiểu:
"Tôi không chắc lắm, cứ thấy..." Hứa Trung Hành chẳng biết diễn tả ra sao:" Đại khái là yên tĩnh quá, thời gian trước khi công còn có người tới trộm cắp vật liệu, thời gian qua sắp thành XHCN rồi, đêm không đóng cửa cũng không mất gì. Còn nữa, xây dựng nhà máy lớn thế này dù đi tới đâu cũng bị chửi vuốt mặt không kịp, vậy mà ở đây quá lạ, chẳng có chút động tĩnh nào. Đặc biệt là thôn Đường Lê chẳng còn mấy người nữa."
"Chuyện này không phải đám đội trưởng Đường điều tra rồi sao, mục trường kéo đi một bộ phận lao động, rồi có người ở tỉnh thành xuống thu mua thổ sản. Người dân bình thường đều thế, bị vài đồng tiền chui vào mắt." Tiết Diệc Thần không có ý xem thường, thậm chí là còn áy náy:" Nói ra phải bồi thường cho thôn, tốt nhất là di chuyển thôn đi cách 10 km, nếu không những người dựa đất đai mà sống này sẽ chẳng còn gì kiếm sống nữa."
"Đúng, đây chính là vấn đề đấy, tôi cũng nghĩ, chuyện lớn thế này mà trong thôn chẳng có chút phản ứng nào, ít nhất cũng phải đòi bồi thường chứ?" Hứa Trung Hành đã gặp không ít chuyện tương tự, lần nào không phải là quá trình đàm phán dài dằng dặc, lần này vấn đề nằm ở chỗ quá thuận lợi, thuận lợi tới mức người ta bất an:
"Anh nhìn ra sau đi..." Tiết Diệc Thần chỉ tay, phía sau đội ngũ là xe chuyên dụng của chính phủ, bảy tám cái, từ Audi cho tới Santana, còn có chiếc Honda biển số 0000, đó là xe của lãnh đạo ba cấp huyện, trấn, xã. Trừ đi them gian công trường nhà máy xi măng, còn sẽ tổ chức nghi lễ khởi công, hạng mục này được lãnh đạo coi trọng cao độ, nhân vật số một số hai của ba cấp chính phủ đều đủ cả.
"Đây chính là đại xu thế, ai mà ngăn cản được? Bằng vào mấy trăm người của thôn Đường Lê à? Người ta hay gọi chuyện này là thế nào nhỉ?... À phải, bố trí kín kẽ, đề phòng nghiêm ngặt, động viên cả dân binh đồn trú và cảnh sát địa phương, ai phá hỏng đầu tư sẽ bắt đi lao động cải tạo. Đây là cái vùng mù pháp luật, còn phải dán cả biểu ngữ, trộm vật tư công trường là hành vi phạm pháp. Không dùng cách nhân trị này thì khó làm gì nổi."
Giám đốc Tiết luôn chịu trách nhiệm phối hợp với chính phủ nên rất am hiểu chuyện này. Hứa Trung Hành chép miệng, hắn biết, không nhổ vài cái đinh đương địa thì khó mà có hoàn cảnh thanh bình hiện nay, chỉ là câu hỏi của hắn chưa được giải thích triệt để, thôn dân mà biết sợ thì chính quyền nhàn quá rồi.
Công trường đã bận rộn rồi, công nhân tới nơi trước đã xây dựng nhà ở di động, mỗi phòng ở được mấy chục người. Người đông thế mạnh, nhìn thanh thế này làm Hứa Trung Hành yên tâm hơn không ít, ban bệ lãnh đạo ba cấp được Tiếc Diệc Thần dẫn đi tham quan. Đối với những thiết bị máy móc tiên tiến to lớn kia, tất nhiên các vị lãnh đạo khen không ngớt, một trung niên đeo kính trong ban lãnh đạo huyện cứ vô thức tới gần Tiết Diệc Thần, lợi dụng đông người thi thoảng vô tình "va chạm" với cô. Bộ dạng đó làm Hứa Trung Hành thấy tởm lợm, hắn tiếp xúc với không ít tham quan, nhưng tố chất kém thế này vẫn là số ít.
Thời gian chỉ tới 10 giờ 30 phút, đoàn người xem xong công trường, tính toán thời gian, về tới huyện thì vừa vặn là giữa trưa. Đoàn người xem qua loa nơi cơm nước của công trường, lại tới công trường nhà máy xi măng cách đó vài km. Mà trung tâm ở trên xe lớn lại không phải mấy lãnh đạo, mà là một nữ nhân, chính là bên thầu công trình này, họ Tịch tên Vân Phương. Đại biểu nhà máy xi mắng đối với nữ nhân này cực kỳ nịnh bợ, cô ta cầm một bản thi công, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói gì đó với trợ thủ. Khi sắp tới công trường, cô ta mới quay đầu nhìn thôn Đường Lê rách nát, cười nói:" Bí thư Trương, tôi mời thần tài tới, chuyện ở địa phương trông vào các anh nhé."
"Huyện trưởng Tịch nói gì thế, chuyện trong phận sự mà." Bí thư Trương cười nịnh bợ, dù cấp bậc của ông ta cao hơn nữ nhân đó, nhưng người ta là vợ cục trưởng cục tài nguyên thành phố, còn đeo chức phó huyện trưởng, hào quang nhiều hơn ông ta:
Huyện trưởng cũng phụ họa:" Vâng, đây là chuyện trong phận sự của chúng tôi, tạo phúc một phương mà, huyện trưởng Tịch cứ yên tâm, nơi nào cần chúng tôi phối hợp, chúng tôi sẽ không đứng nhìn."
Trong xe mang không khí hài hòa nhất quán của quan trường, xuống xe nhìn phía bên kia bờ sống đã có hai chiếc xe xúc cỡ nhỏ đang thi công, bên cạnh còn đỗ xe cảnh sát. Khung cảnh hiện trường rất hoành tráng, Tiết Diệc Thần giới thiệu, lễ đài được dùng gỗ thông Nga dựng lên, dài 20 mét, rộng 5 mét. Khi đó sẽ mời các vị lãnh đạo lên trợ hứng. Đi men theo khu vực đã được san bằng rộng cỡ sân bóng đất, lãnh đạo hiện giờ thích thế trận lớn thế này. Đương nhiên nếu nhân viên tham dự nghi thức không đủ, phải do trấn và xã giải quyết, chuyện này không thành vấn đề, xã trưởng và trấn trưởng vỗ ngực đảm bảo.
Tiết Diệc Thần sắp giới thiệu xong liền đánh mắt ra hiệu cho Hứa Trung Hành, Hứa Trung Hành chỉ cho bí thư Trương, còn có một thứ chướng mắt. Cách công trường 2 km, ở trên triền dốc là một kiến trúc lâm thời không hài hòa, mục trường. Mặc dù biển đã bị đập rồi nhưng nhìn thấp thoáng còn có bóng người và gia súc.
Bí thư Trương hiểu ngay, lại là người dưới làm việc kém cỏi rồi, tới giờ chưa giải phóng xong mặt bằng, gọi xã trưởng và bí thư xã tới, chỉ tay hỏi:" Làm cái gì vậy hả, sao tới lúc khởi công mà chưa giải phóng xong, cái mục trường kia không phải bảo di dời rồi à?"
"Không có tác dụng đâu bí thư Trương, chúng tôi phái người đi nói rồi, anh không hiểu những người dân này, người ta căn bản không để ý." Bí thư xã mặt mày nhăn nhó:
"Vậy các anh phải làm công tác tư tưởng chứ, lấy đại cục làm trọng, lấy kiến thiết kinh tế làm trung tâm, có phải do bồi thường chưa thỏa đáng không? Đã cấp tới xã các anh rồi mà... Trấn trưởng Vương, tiền tới chưa?" Bí thư Trương hỏi:
"Ồ, có chuyện này nữa à, huyện trưởng Tịch, rốt cuộc là..." Bí thư Trương thực sự không biết chuyện đấu đá ở bên trên: