← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 120 Ngửa tay làm mây úp tay làm mưa. (2)

Lãnh đạo lớn hỏi, lãnh đạo nhỏ hơn lật đật chạy tới trình bày ngày nào tháng nào tiền đã tới, xã trưởng bất lực giải thích:" Tới thì tới rồi, nhưng không ai nhận, người bao thầu nơi này đã bị bắt."

Tịch Vân Phương biết thừa lại tỏ ra không hiểu cho lắm:" Hình như là có thật, vì liên quan tới XHĐ bị đội hình cảnh bắt rồi, hôm trước thì phải. Bí thư Trương, thực ra anh cũng nhìn ra mà, đây là kẻ đầu cơ, thừa lúc làm đường kiếm chác thôi, có mục trường nào diện tích 2000 mẫu, 20 mẫu là thừa rồi."

Bí thư Trương chỉ ừ một tiếng, ưỡn cái bụng phệ lên ngó nghiêng, dù sao ông ta chẳng hiểu thứ này, có điều ông ta hiểu vì sao Ngũ Châu ra sức kéo họ tới khảo sát trước khởi công, trầm giọng an bài: "Trấn trưởng Vương, xã trưởng Hậu, cho các anh ba ngày, trước khi lễ khởi công bắt đầu, phải di chuyển hết. Đừng nói khó khăn với tôi, tới lúc đó tôi chỉ xem kết quả. Lần mời gọi đầu tư này là kết quả coi trọng cao độ của các vị lãnh đạo trong thành phố. Vào thời khắc mấu chốt đừng đứt xích, sẽ là một phiếu phủ quyết cho đánh giá chính tích của các anh đấy ... Ba ngày, di dời hết, người bao thầu cũng không có mặt, ở nơi sơn thanh thủy tú mà dựng thứ này lên, chẳng ra làm sao."

Ba ngón tay nần nẫn thịt của ông ta làm xã trưởng, trấn trưởng ở bên cười nịnh liên tục gật đầu vâng dạ. Tiếc Diệc Thần mỉm cười cảm kích với Tịch Vân Phương, cách này do cô ta đưa ra, dùng phương thức quan trên một cấp đè xuống, tốt hơn là chạy chọt quan hệ. Biết lợi dụng quy tắc quan trường, việc gì cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Có kỳ hạn này, phía xã chắc chắn không dám trì hoãn nữa rồi.

Thứ phải học rất nhiều, Tiết Diệc Thần phục Tịch Vân Phương, xuất thân thương nhân, chẳng những cười được vị cục trưởng, còn mua cho mình quan chức, đúng là đặc biệt. Nhìn cô ta giữa đám quan viên tai to mặt lời nói cười tự nhiên, Tiết Diệc Thần coi là tấm gương đời này của mình.

11 giờ hơn đội xe đi, mười mấy công nhân và cảnh sát xã được kéo tới dàn cảnh đưa tiễn, đi qua thôn Đường Lê, cái thôn chỉ hai ba trăm hộ này trên biên chế hành chính gần như có thể bỏ qua, ngay cả tư cách để lãnh đạo hỏi tới cũng chẳng có. Ai cũng bận, rảnh đâu ra hỏi tới đám nông dân cả đời không ra khỏi núi.

Cả xe nói nói cười cười, Tịch Vân Phương đề nghị trực tiếp lên thành phố cùng phía nhà máy mở cuộc họp trưng cầu ý kiến. Đám lãnh đạo ở đây sao không hiểu, nói là họp chứ nhất định là có niềm vui bất ngờ nào đó rồi.

Một món đồ kỷ niệm giá trị không nhỏ, hay là tấm thẻ hội viên? Mấy thứ quy tắc ngầm đó chả ai lạ. Nghe nói vị phó huyện trưởng Tịch này là chủ tịch phía sau một công ty thương mại, khai thác một sân golf, nơi đó thường lãnh đạo tỉnh tới chơi, mấy vị ở huyện mong cơ hội tiếp xúc quá đi chứ, luôn miệng đồng ý.

Xe đi xa dần.

Đơn Dũng đứng trên kiến trúc kết cấu gỗ kiểu cổ, từ nơi này có thể thấy đoàn xe đi xa và công trường náo nhiệt. Khi y quay lại, người đi cùng liếc xéo, có chút không phục, thậm chí khinh thường. Y chỉ cười chẳng nói gì, đi rút vài thanh củi nhìn cả con dê đang sắp chín đun trong nồi.

Đây là nhà của em vợ trưởng thôn Hậu, tạm thời cho Đơn Dũng tá túc, Lão Sài vào trại đã hai ngày, đám người của hắn bị Đơn Dũng giữ nơi này tức tối lắm. Đặc biệt nhìn công trường đã khởi công, hiện trường nghi thức khởi công sắp dựng xong mà vẫn chẳng có hành động gì, làm mấy người họ không ngồi yên được nữa.

Đậy nắp lại, Đơn Dũng kiếm chỗ ngồi, ngồi xuống ghế đá giữa sân, nhìn đội ngũ Lão Sài để lại cho mình, trừ Vũ Tử trông còn thật thà thì bốn người khác đều chẳng ra làm sao. Ngồi cách y không xa là Từ Thiếu Trung, tay trái thiếu 4 ngón, trên 30 tuổi, mắt nhìn ai cũng âm u. Ở cửa là Điền Quân râu xồm, cái mặt có thể dọa khóc trẻ con trong thôn. Còn có Dương Hướng Binh đang trò chuyện với Lý Mân Liên, vừa cao vừa gầy, trông hắn xấu nhất đám, có điều khi giết dê nhìn tên này lột da xả thịt, Đơn Dũng không dám xem thường, trình độ đó ngang đồ tể chuyên nghiệp. Còn tên cuối ngồi dưới tường tắm nắng, họ Hàn tên Kiềm, tỉnh hay ngủ thì mắt đều khép hờ, ít nói, nhưng nếu nói thì mấy người kia đều có vẻ sợ hãi. So ra thì Vũ Tử là bình thường nhất.

Cái đội ngũ này e chỉ Lão Sài mới chỉ huy nổi, Đơn Dũng thầm kêu khổ, y lăn lộn đường phố cũng không ít, gặp phải mấy tên diễu võ giương oai thì chưa chắc đã lợi hại, không cần sợ. Sợ nhất là cái loại chó không sủa này, bọn họ căn bản không phải người bình thường. Từ khi Lão Sài tự thú, Đơn Dũng tịch thu vũ khí trên người đám này, cả bọn đều nhìn y với ánh mắt khinh thường, căn bản không coi y là anh em cùng đường.

Có điều làm gì được họ, còn phải đề phòng họ quá khích làm gì đó thì hỏng hết kế hoạch.

Tóm lại đây là nhân tố bất trắc, phiền.

Thấy Từ Thiếu Trung cầm cành cây ở bên vẽ linh tinh trên mặt đất rồi thở dài, Đơn Dũng cẩn thận tới gần hỏi:" Anh Từ, vẽ cái gì đấy?"

"Vẽ bừa thôi, chẳng làm gì. So với đám người kia bọn tôi chỉ là lũ nhà quê, biết Đoàn Viêm Quốc có bao nhiêu vệ sĩ không? Khi hắn ở trong khách sạn Đông Minh, tôi đã theo dõi, từ bãi đỗ xe, đại sảnh, hành lang, phòng bên, bảo vệ bốn tầng, đám người như chúng tôi căn bản không tới gần được ... Điền Kê, mày nói sao về chuyện này?" Từ Thiếu Trung tựa như đang lẩm bẩm, lại hỏi Điền Quân đang ngồi dựa ở cửa:

Tên Điền Quân râu xồm đó chỉ Đơn Dũng:"Đại ca thay mặt ở đây, mày hỏi tao làm gì?"

Từ Thiếu Trung ngẩng đầu lên nhìn Đơn Dũng:" Cậu làm nổi không đấy, đừng nói Đoàn Viêm Quốc, mà cấp dưới của hắn như đôi nam nữ Hứa Trung Hành cùng Tiết Diệc Thần cũng phân phối lái xe và tùy tùng bốn người, đều không đơn giản. Khi ở thành phố chúng tôi đã thử, vừa qua cửa là bị người ta theo dõi. Cậu làm nổi không?"

"Tôi không làm được." Đơn Dũng thừa nhận, người có thể bao thầu công trình khác vùng đều có thủ đoạn cả, nếu không có vài tên dám rút dao đâm người thì làm sao lăn lộn được.

Từ Thiếu Trung ném cành cây trong tay đi, gọi Hàn Kiềm ở trên tường, biệt hiệu là Kiềm Tử. Người kia chẳng ngẩng đầu đã bắt ngay được cành cây rồi ném về chỗ cũ, không thèm để ý.

Mấy động tác nhỏ đó làm Đơn Dũng tròn mắt, té ra trong giang hồ đúng là có kỳ nhân, hai ngón tay kia làm Đơn Dũng nghĩ tới tiểu thuyết võ hiệp mình xem từ nhỏ, một chiên Thiên ngoại phi tiên bị hai ngón tay của Lục Tiểu Phụng kẹp lấy. Lão Sài gom được mấy người này không dễ. Lại nhìn người đang nói chuyện với Lý Mân Liên, gầy gò ốm yếu, mặt xương xẩu, đang an ủi Lý Mân Liên mấy ngày qua ngủ ở quê không thoải mái. Thấy Đơn Dũng nhìn sang, Lý Mân Liên lườm y, tiếp tục nói chuyện với tên gầy gò như que củi.

Chẳng ai thèm để ý tới Đơn Dũng, y gọi Vũ Tử đang rửa bán đũa, nãy giờ Vũ Tử cũng chú ý tới Đơn Dũng cố gắng bắt chuyện với đám kia, tới gần giải thích:" Không sao đâu, mấy người này đều không tệ, người ngoài nhìn vào thấy cổ quái chút thôi."

"Í tôi nói là, ai chỉ huy ai đây, cả việc lặt vặt tôi còn chẳng chi huy được, phải tự mình làm."

"Đừng để ý, tôi làm nhiều chút là được rồi, bọn họ không phải để làm mấy chuyện đó, đến anh Sài cũng khách khí với họ."

"Như vậy không được, họ đứng trước mặt người ta, dù là người chẳng có chút phòng bị nào cũng phải đề phòng." Đơn Dũng lắc đầu, bộ dạng mấy người này, chẳng cần hóa trang cũng đã khắc hai chữ kẻ xấu trên mặt, ngay cả cảnh sát xã cũng đề phòng: