Q3 - Chương 129 Dây dưa nhì nhằng. (2)
Chạy sạch rồi, một đám lãnh đạo lớn bé khí thế là vậy, dân binh hung hãn là vậy chạy cả rồi, Hứa Trung Hành khóc không ra nước mắt, ngồi bệt xuống lòng đường vỗ đùi. Thế đã hết đâu, đội trưởng Đường Hướng Vinh phát hiện ra tình huống, vội vàng chạy tới báo:" Giám đốc Hứa, anh xem xem, tên kia không phải nhắm vào xe của chúng ta rồi chứ?"
Nghe thế Hứa Trung Hành giật bắn mình, nhìn một cái, giật mình cái nữa, trên đống đất cao, Hai Đầu đang xem trò vui, nhưng đôi mắt tham lam nhìn ba cái xe vận tải của Ngũ Châu.
Giám đốc Hứa sợ hãi đứng dậy, chạy qua xe gọi Hai Đầu vừa quay đi, đuổi tới nơi khúm núm đưa thuốc, hắn hết cách rồi, cùng đường rồi, mặt nhăn nhó :" Hai Đầu ... Không anh Hai Đầu, ai Đầu đại gia, hàng trên xe chúng tôi sẽ không bị trộm chứ?"
"Không phải trộm ... Mà là lấy." Đường Hướng Vinh vội đính chính:
"Ai mà biết được?" Hai Đầu phì phèo thuốc, nghênh ngênh cái mặt, có điều lập tức nhận ra nói vậy không ổn, nghiêm mặt quát:" Các anh có ý gì thế hả, trộm hay không, lấy hay không, liên quan gì tới tôi."
Thằng ăn trộm không đỏ mặt, ngược lại chủ mất đồ còn phải xuống nước, Đường Hướng Vinh thảm hại nói:" Không, không có ý đó ... Ý tôi là, không thể cứ tóm lấy mỗi nhà chúng tôi mà lấy chứ?"
Giọng điệu đáng thương tới mức làm hai đầu cười phá lên, thực ra vừa rồi mới chỉ nghĩ thôi, có điều bây giờ có hơi xấu hổ rồi. Nếu không phải mấy thằng dân binh hăm dọa muốn đánh hắn, hắn thực sự không muốn lấy nữa, giờ khó nói.
Hứa Trung Hành đột nhiên đầu óc lóee sáng, gạt Đường Hướng Vinh ra:" Ý chúng tôi là muốn mời anh Hai trông xe, một ngày 500."
Chiêu này có tác dụng ngay, Hai Đầu cười toét miệng, cười cũng chẳng nhượng bộ, đòi :" 500 quá ít, phải 1000, đảm bảo không mất, trả tiền trước khi trời tối, nếu không chúng tôi mặc kệ."
Nói xong nghênh ngang quay về mặt đường, cùng đám giả vờ sửa đường cười lớn, làm cả chiều thực ra chẳng làm cái gì hết. Từ nơi này có thể nhìn thấy công trường, nhưng như lạch trời không cách nào vượt qua, Đường Hướng Vinh và Hứa Trung Hành uất ức chỉ muốn đâm đầu vào núi cho xong chuyện.
Tin tức nổ đường truyền đi rất nhanh, từ vẻ mặt hoảng loạn của Tịch Vân Phương và Tiết Diệc Thần, hai người theo dõi liền thấy rõ hiệu quả.
Hai nữ nhân trên đường tới cục tài nguyên quốc thổ gọi điện không ngừng, đem tin tức truyền cho người trong giới, hỏi cách xử lý tốt nhất. Đồng thời liên tục quan tâm tới kết quả xử lý, ai ngờ từ xã, trấn tới huyện đồng loạt im tiếng, không ai hỏi han tới cả, mặc cho đám điêu dân hoành hành, lãnh đạo rút rồi, dân binh rút rồi, bỏ mặc cho Ngũ Châu đối phó với vấn đề.
Mà chuyện này còn khơi ra nhiều vấn đề hơn nữa cơ, nghe nói trưởng thôn Hậu Trí Phú của thôn Đường Lê đã vì con đường này chạy xin xỏ mấy năm rồi, toàn bộ thủ tục, thiết kế đều có hết, chỉ có tiền là không có. Vốn là thỏa thuận thôn góp một phần, huyện sẽ cấp cho một phần, nhưng huyện cấp tới xã thì tiền bay mất rồi, nên con đường gác đấy. Còn thuốc nổ tra cứu ra cũng là trò cười, do trấn phê, còn do công ty chất nổ bán cho, hợp pháp, cơ mà trấn trưởng quên béng chuyện này rồi.
Không chỉ thế một đống tiền bồi thường, tiền hỗ trợ xưa cũ mà không ai muốn nhắc tới bị bới ra. Ngũ Châu ghê đấy, nhưng anh là người ngoài, còn thôn dân là người bản địa, họ mà sinh sự thì người gặp họa là lãnh đạo trực tiếp bên trên. Vì thế thần thông của Tịch Vân Phương vô hiệu, cô gặp phải chiêu quen thuộc của quan trường: Đùn đẩy.
Đùn qua đẩy lại làm Ngũ Châu mắc kẹt, cả vợ chồng Tịch Vân Phương ra mặt cũng không ích gì. Bí thư trương của huyện gọi điện thành khẩn nói.
"Cục trưởng Vương, chuyện này tôi biết, nhưng thôn sửa đường cũng không sai mà ... Hay thế này đi, để họ sửa, Ngũ Châu nếu cần dùng gấp thì giúp họ sửa, dù sao cũng là chuyện tạo phúc một phương mà."
Cụp điện thoại một cái, cục trưởng Vương đập luôn điện thoại, đập rồi mà vẫn đầy một bụng tức, chốn quan trường này, trên thì ba hoa, dưới thì ăn hại. Đừng hi vọng gì đám người đó có thể làm được chuyện gì tử tế.
Tịch Vân Phương nhìn thế là biết húc đầu vào tường rồi, vụ nổ đó không chỉ chặn đường của Ngũ Châu còn cắt đường tài lộ của cô ta, tức tối nói :" Nhất Dân, chuyện này phải có người quản chứ, em không tin rõ ràng là tụ tập đám đông gây sự, cố ý cản trở thi công mà không ai quản. Báo lên thành phố, em sẽ dẫn đội chấp pháp xuống."
"Em cứ báo lên thử xem, với hiệu suất hiện nay một tháng sau có hồi âm là khá rồi." Vương Nhất Dân chán nán nói:
"Tuyệt đối không thể như thế được." Tiết Diệc Thần như lên cơn thần kinh:" Công trình này chúng tôi đã hạch toán nghiêm ngặt, cả thời han thi công cũng đã được lên kế hoạch chặt chẽ, phải trừ đi mùa mưa, mùa đông không thể thi công. Thời gian thi công 13 tháng là vừa vặn, đừng nói trễ một tháng, trễ một tuần thôi, bộ chỉ huy dám đuổi chúng tôi đi."
Cũng phải, một đoạn không thông sẽ ảnh hưởng tới toàn tuyến, thời gian không đợi người. Hai vợ chồng kia một dựa ghế, một dựa vào cửa, vô kế khả thi.
Tiết Diệc Thần không được đáp lại càng nóng ruột, nhìn cục trưởng Vương mặt vuông vực rất có tướng làm quan, và Tịch Vân Phương dáng vẻ giai nhân phong lưu, không được tương xứng cho lắm. Bộ đôi hô phong hoán vũ này còn chịu, cô chỉ biết thở dài, e rằng Lộ Châu sẽ thành lò nung sự nghiệp của cô.
"Tiểu Tiết, không phải chúng tôi không giúp, mà chức quyền của chúng tôi chỉ giới hạn phê duyệt và đóng dấu công văn thôi. Toàn bộ người làm quan cũng vậy đấy, tới cái nơi nói chuyện bằng tay chân không hữu dụng nữa." Vương Nhất Dân châm chước từ ngữ nói:" Tôi cũng không phải trách các cô, nhưng các cô xử lý vấn đề có sai sót nên mới dẫn tới đối kháng kịch liệt như vậy. Ít nhất thì đáng lẽ có người đứng ra đòi bồi thường mới đúng, vậy mới thương lượng được chứ, các cô lại đẩy chuyện vào tình thế không thể thương lượng. Cho nên cẩn phải cẩn thận ... Bây giờ tâm tình quần chúng như thùng thuốc nổ, vấn đề chất chứa quá nhiều, bất kỳ chuyện gì cũng có thể thành dây dẫn cháy. Đường Lê không chỉ là thùng thuốc nổ, họ còn có thuốc nổ, ai dám nói họ không dám cho nổ lần nữa? Lúc đó chúng ta đang thi công dở dang, lại một vụ như vậy nữa không phải thiệt hại còn lớn hơn à? Cho nên tôi nghĩ đối phương ra tay khi chúng ta chưa khởi công là để lại đường lui đấy, tức là vẫn thương lượng được. "
Câu này chẳng giúp gì được mà còn làm Tiết Diệc Thần thêm mất lòng tin, hôm nay dùng tới cả dân binh, nghĩ như thế là xong rồi, ai ngờ xảy ra chuyện còn kịch liệt hơn cả bị trộm đồ. Cô ta đang cắn môi thì có điện thoại, mặt liền có thêm chút sức sống, nghe xong nói:" Giám đốc Đoàn sắp tới Lộ Châu rồi."
"Ồ, tốt lắm, đi thôi, cùng đi đón." Vương Nhất Dân đứng dậy gọi vợ, bọn họ vô kế khả thi rồi, không chống nổi đám điêu dân kia nữa, cần có năng lượng lớn hơn giải quyết, hoặc cũng có thể là xuống nước, dù sao đó cũng không phải chuyện bọn họ quyết định được.
Đoàn ba người lái xe hai chiếc xe rời cục tài nguyên tới thẳng đường cao tốc.
Không bao lâu sau bọn họ thấy chiếc Astro Martin bụi bặm từ Hà Bắc tới, giám đốc Đoàn lần này không cả đợi máy bay, tức tốc lái xe tới Lộ Châu ngay trong ngày, đù thấy tình hình đã rất nghiêm trọng rồi.