Q3 - Chương 128 Dây dưa nhì nhằng. (1)
"Không đâu, Lão Sài có mỗi 90 kg thịt làm sao bằng giá một công trình, thẹn quá hóa giận thì có, nhưng mà giết người diệt khẩu thì không. Lão Sài có thể chơi liều, thua cũng được, chúng sao dám chơi liều chứ? Với lại Lão Sài đâu tử tế gì, trong đó anh em của hắn còn nhiều hơn ngoài này, ha ha ha..." Đơn Dũng cười lớn chẳng có chút lo lắng nào, đây là phán đoán rất dễ thấy thôi, đường cao tốc tổng đầu tư 8 tỷ, một đoạn nào đó không thông, trách nhiệm đổ lên đầu Ngũ Châu, chúng gánh không nổi:
"Vậy tiếp theo phải làm sao?" Lý Mân Liên hơi sợ rồi, chuyện đang diễn ra theo hướng càng lúc càng kịch liệt:
"Đây chính là lời cảnh báo, nếu chúng ta có năng lực làm nổ đường, vậy bọn chúng phải suy nghĩ, chẳng lẽ chúng không sợ chúng sửa, chúng ta lại cho nổ tiếp? Như thế bọn chúng khởi công bằng cái gì?.... Tình huống bây giờ bảo chúng bỏ ra 1000 vạn, lập tức cho khởi công, tôi nghĩ có thể bàn được. Đừng lo, con mẹ nó đoạn thứ 11 thấy Lão Sài vào trong rồi định quịt nợ."
Dáng vẻ chỉ điểm thiên hạ của Đơn Dũng không được Lý Mân Liên tán thưởng ngược lại còn bị lườm nguýt.
Tuy nói phú quý cầu trong nguy hiểm, nhưng thực sự trải qua vẫn thấy quá nguy hiểm, dù có lấy được tiền chăng nữa thì vẫn tim đập chân run. Lý Mân Liên nhận ra, loại chuyện này với Đơn Dũng mà nói là một loại hưởng thụ, càng hiểm y càng tự tin, khác hẳn vẻ mèo bệnh mỗi lần cô thấy ở nhà gỗ. Đây là khí chất mà những kẻ mạo hiểm mới có, chỉ có điều khí chất này không làm cô ngây ngất mà sợ hãi.
Một tiếng đồng hổ sau vụ nổ, đoạn đường bị nổ vang lên những tiếng búa tiếng đục, hơn 30 thôn dân dùng phương pháp nguyên thủy nhất phá đá, trong đó có mười mấy thôn nữ bắp tay bắp chân lực lưỡng, bọn họ làm rất hăng say, nhưng nhìn đã thấy giả.
Đường Hướng Vinh, Hứa Trung Hành dẫn xã trưởng và đám dân binh đi bộ tới, chửi mắng:" Hai Đầu, con mẹ mày, dám chơi thuốc nổ, không muốn sống nữa à?"
"Tao không muốn sống liên quan mẹ gì tới mày." Hai Đầu đang hút thuốc giám công khinh bỉ đáp, trong mắt thôn dân trừ trưởng thôn ra thì không có trưởng nào hết, mà trưởng thôn là anh rể mình, nên sợ mẹ gì xã trưởng:
Xã trưởng đi tới gần, mặt tím như gan lợn, tay chỉ Hai Đầu ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn, nhìn hai điểm đánh thuốc nổ, nếu máy móc cơ giới lớn không tới, phải mười mấy hai mươi ngày mới dọn được. Thế này hại thảm Ngũ Châu rồi, ông ta muốn chửi nhưng tức tới không chửi nổi.
"Thuốc nổ ở đâu ra? Tự ý dùng chất gây nổ còn nghiêm trọng hơn chơi súng tự chế đấy." Dân binh nắm thóp trầm giọng quát:
Xã trưởng được nhắc mừng rỡ quát:" Đúng, mày lấy thuốc nổ ở đâu ra, không nói rõ được hôm nay cho mày vào đồn, đừng tưởng chính phủ xã không làm gì được mày."
"Cục công an phê, do công ty thuốc nổ dân sự mua về." Hai Đầu đắc ý đáp:
"Nói láo!" Bên kia gần như đồng thanh, ánh mắt như muốn ăn sống nuốt tươi hắn, vì khai thác than bắt đầu nghiêm cấm, giờ quản lý vật liệu nổ cực kỳ nghiêm ngặt:
Hai Đầu sớm có chuẩn bị, thong thả rút trong túi ra loạt giấy tờ, xã trưởng xem xong cấm khẩu, dân binh giành lấy xem cũng trố mắt, không ai nói được gì.
Vấn đề là ở con đường này, tiền nhiệm của tiền nhiệm xã trưởng phê duyệt: Do tài chính trong xã eo hẹp, kiến nghị thôn tự gom tài chính giải quyết... Nói tóm lại xã trường tiền tiền nhiệm phê rồi, khoản tiền thông thôn tạm thời không cấp, thôn Đường Lê tự giải quyết. Chuyện này bí thư đảng ủy xã theo cùng biết, trưởng thôn Hậu vì chuyện làm đường mà chạy xin mấy năm, từ xã, trấn, huyện đều lừa gạt ông già này, không cho một xu. Cuối cùng chính phủ trấn hết cách, phê duyệt thông 400 kg thuốc nổ sắp hết hạn để chi viện làm đường. Ai ngờ bọn họ dùng vào lúc này.
"Trước Tết đã nói là muốn làm đường thông thôn, xã đem tiền sửa đường của thôn dùng vào việc gì rồi? Bảo chúng tôi tự kiếm tiền giải quyết, giờ chúng tôi giải quyết rồi, lại không cho làm à? À phải, xã trưởng, khoản tiền sửa đường nhà nước cấp cho thôn làm đường đâu? Đừng lừa chúng tôi..." Hai Đầu chất vấn:
"Đó là chuyện của xã trưởng nhiệm kỳ trước, tôi không biết." Xã trưởng chối:
"Vậy chuyện của nhiệm kỳ trước thì ông không giải quyết à?" Thêm thôn dân chất vấn:
"Có giải quyết chứ, ai nói không, đang giải quyết đấy." Xã trưởng quanh co:
"Khi nào giải quyết? Nếu ông giải quyết thì chúng tôi tạm không làm đường nữa, đợi ông giải quyết." Thôn dân không làm việc nữa, cầm cuốc cầm búa vây quanh:
"Các ông mà làm đường thì việc gì chúng tôi phải tốn công, các ông không làm giờ không cho thôn làm, định không cho người ta sống nữa à?"
"Đúng, con mẹ nó, ép người quá lắm, có con đường thôn, ba bốn năm rồi, trưởng thôn chạy khắp nơi, các người đùn đẩy nhau đã đành, giờ không cho thôn làm nữa, có phải muốn dồn chúng tôi vào đường cùng không?"
Thôn dân dần tiến lên, đám người kia lùi lại, tình thế đảo chiều.
"Chuyện này, chuyện này, để để thảo luận xong rồi quyết định, bà con cứ làm, cứ làm đi... Xã nhất định nghĩ cách giải quyết." Xã trưởng thấy không ổn rồi, cười khan vài câu rồi chuồn:
Đám dân binh thấy thế này thì bọn họ không can thiệp được rồi, người đứng đầu đã lén lùi ra sau gọi điện thoại xin chỉ thị, sau đó nói với Hứa Trung Hành:" Giám đốc Hứa, tình hình thế này chúng tôi không thể tới công trường đóng quân, đành tạm rút, nếu không chuyện ăn ở của hơn 50 người không thể giải quyết được..."
Hứa Trung Hành đắng miệng chỉ đành tiễn người đi, đội trưởng Đường Hướng Vinh an bài công nhân trông xe, giờ họ thành chim sợ cành cong rồi, sợ số linh kiện vật liệu bổ xung này lại không cánh mà bay. Tiếp đó chỉ biết trốn trong xe gọi điện khắp nơi cầu ông van bà giải quyết thôi...
Thôn Đường Lê nổ to... Tin tức truyền rất nhanh, nếu là bình thường thôn tự kiếm tiền làm đường, xã huyện lại chẳng mừng quá ấy chứ, nhưng giờ thành tai họa rồi. Nào là lãnh đạo số một số hai của trấn, nào là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy tới hiện trường để tháo gỡ. Xã trưởng lần nữa bị gọi tới hiện trường, nhưng vấn đề nằm ở khoản tiền thông thôn đã cấp, bên trên chất vấn, xã trưởng đỏ mặt tía tai ú ớ không đáp nổi.
Ai ngờ chưa hết, thôn dân cầm đống hóa đơn tạm tới, cáo trạng lãnh đạo trấn, té ra khoản tiền hỗ trợ xóa đói giảm nghèo, xã dùng vào việc khác chưa cấp được, viết hoa đơn tạm cho cả thôn. Tin truyền càng xã, nhà hàng quán cơm trong xã kéo tới, lấy đống giấy nợ ra, xã trưởng ba nhiệm kỳ ăn không trả tiền. Trấn trưởng cứng họng không nói được.
Vốn tưởng là phái lãnh đạo tới nơi, một gây sức ép cho người dân, hai là xoa dịu, cùng lắm thì đẩy mạnh thi công, dọn đường hẵng nói. Ai ngờ chuyện biến vị, thôn dân các thôn như thông đồng với nhau, mang đống giấy tới đòi nợ, chất vấn lãnh đạo. Tiền hỗ trợ xóa đói giảm nghèo của chúng tôi đâu? Tiền bồi thường đất canh tác theo văn kiện TW đâu? Tỉnh quy định rõ ràng, hỗ trợ nhân khẩu làm nông đi đâu rồi? Trường học xã đã được nhà tự thiện cho tiền xây, giờ sao chưa xây? Tiền đâu, mấy năm rồi chúng tôi toàn cầm giấy mà không có tiền.
Xã trưởng không trà lời được, trấn trưởng không biết nói sao, người dân vây quanh ngày một nhiều, bình thường muốn gặp lãnh đạo không dễ, đến cửa là bị đuổi rồi, hôm nay không bỏ qua cơ hội. Đừng tưởng thôn dân không hiểu biết, TW hỗ trợ nam nông nhiều lắm, thôn Đường Lê xa xôi nên chẳng được gì, vấn đề tích lũy bao năm giờ bùng nổ. Ngay cả đám nữ nhân đi hái sợi liễu hay tin cũng tới bao vây đồi tiền gà tiền vịt.
Vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy im thít, số tiền đó đúng là có thật, bị huyện xây trụ sở mất rồi, nếu mà lôi ra thì khối lãnh đạo mất mũ, trước tiên là ông ta. Vì thế ông toa toát mồ hôi, trốn sang bên xin chỉ thị, lát sau không từ mà biệt, chuồn luôn.
"Cứ để chúng la hét, chuyện dùng tiền vào việc khác đâu phải chỉ huyện, trên thành phố cũng thế."
Lãnh đạo huyện ủy nói như vậy, vẫn đề giải quyết không được cứ để thế, gây chuyện đi, la hét đi, kệ, kêu vài lần không có tiền sẽ chán thôi.
Ở mặt này lãnh đạo bên trên thật anh minh, người dân lầm ầm ĩ hơn hai tiếng, xã trưởng sắp khóc tới nơi, chuồn mất rồi. Chính phủ xã chỉ còn lại mỗi trông cửa, người dân chửi một hồi cũng xuống tinh thần, chửi, mẹ lũ lãnh đạo chỉ giỏi ăn tiền chứ muốn đòi tiền trong tay chúng còn khó hơn lên trời. Hai tiếng nữa, người từ xã, trấn, huyện tới đều biến sạch.