Q3 - Chương 131 Cán cân quá lệch, khó mà địch nổi. (2)
Đúng, ba ngày. Mặc dù tôi là người ngoài nghề, nhưng tôi hiểu được phần nào tính trọng yếu của thời hạn hoàn thành công trình. Nếu mọi chuyện thuận lợi, đừng nói hoàn thành sớm một tháng, dù 10 ngày thôi, các anh cũng kiểm lớn, bớt một khoản chi tiêu. Thế nào? Tin hay không, nếu không làm được thì sau này tôi không tới làm phiền anh nữa." Đơn Dũng khẳng định lần nữa, nói rất quả quyết:
Chát, nếu thế thì tốt quá rồi, đây là chuyện có lợi cho công trường, bớt cho bọn họ mấy ngày làm đường, lại còn đỡ tốn tiền nữa, đội trưởng Trần sợ Đơn Dũng đổi ý, vỗ đùi nói ngay:" Được, nếu trong ba ngày cậu làm xong con đường đơn giản, chuyện bồi thường tôi sẽ nghĩ cách xin nhanh cho cậu. Có điều chúng ta giao hẹn rồi đấy nhé, nếu không làm xong thì đừng tới làm phiền tôi nữa, đợi công trình làm tới mục trường của cậu hẵng nói."
"Được, tôi thích chơi với người thống khoái." Đơn Dũng đứng dậy, bắt tay với đội trưởng Trần, ai cũng thấy mình được lợi:
Đội trưởng Trần vui vẻ tiễn hai vị khách lên xe, đi một đoạn rồi Lý Mân Liên quay đầu vẫn thấy vẻ mặt đắc ý của lão người Xuyên, khó tin hỏi:" Anh biết làm đường à?"
"San lấp mặt bằng thôi, ai chả biết, đâu phải làm nhựa gì." Đơn Dũng tỉnh bơ:
Lý Mân Liên nhìn quanh chỉ thấy khung cảnh hoang vu, nói tới san phẳng mặt bằng, những số đất đá này đâu dễ giải quyết. Nói đi đàm phán chuyện bối thường mà lại chuốc về một gánh nặng, cô biết Đơn Dũng không chịu thiệt, nhưng không nhìn ra ý đồ của y, người khác rất bất an.
Đơn Dũng như đọc thấu tâm tư của cô, cười nói:" Đừng nghĩ chúng ta thiệt thòi, có đôi khi bị thiệt lại là được lợi, cô không giúp người ta một chút, người ta sao thoải mái với cô. Giúp người cũng là giúp mình, chẳng lẽ cứ phải đánh nhau đòi tiền?"
"Nhưng nếu không làm được đường thì sao? Chẳng phải anh tự làm khó mình à?" Lý Mân Liên hoài nghi:
"Tin tôi đi, nhất định sẽ được." Đơn Dũng tự tin mười phần nói:
Lý Mân Liên không hỏi thêm nữa, thấy trời đã tối, cô hỏi đi đâu, đường bị nổ, mục trường xã Đường Lê tạm thời không về được, điểm đến tiếp theo không biết ở chỗ nào.
Không ngờ Đơn Dũng nói:" Đi tìm người làm đường, bốc phét nói ra rồi mà người làm đường chưa có, chỉ bốc phét không làm được, người ta cười cho."
Lý Mân Liên hết nói nổi, tên này chưa chuẩn bị gì đã bốc phét trước rồi. Xe đi lên đường cấp hai, hướng về phía tỉnh thành, cô hiểu ra, là đi Sử Gia Thôn, thảo nào, thế thì không gọi là bốc phét, ít nhất nơi đó không thiếu lao động...
Không khí nặng nề, Hứa Trung Hành bước chân vào khách sạn quốc tế Đông Minh cảm giác khó thở. Không chỉ ông chủ, mà mấy tên vệ sĩ lái xe của ông chủ cũng là loại mắt để trên trán, trước nay luôn coi thường một giám đốc công trình như hắn. Trên thực tế loại tiểu đầu mục làm chân chạy dưới tay giám đốc Đoàn có hơn mười người, đúng là không đáng nhắc tới. Bước vào đại sảnh, hắn có cảm giác tận thế giáng xuống, bước vào tháng máy, đầu óc hắn toàn sự kiện rơi thang máy. Đợi bước tới cửa phòng ông chủ, đầu óc hắn toàn là cảnh tượng trong phim kinh dị.
Lo lắng chủ yếu của hắn ở chỗ, tình hình ở Lộ Châu tồi tệ như thế, không biết ông chủ có cho một cước đá văng mình không.
Trong phòng có không ít người, ở giữa là Đoàn Viêm Quốc, bên cạnh là Tiết Diệc Thần, ngồi trên ghế sô pha là vợ chồng Vương Nhất Dân, còn có hai người không quen biết, trông vai hùm lưng gấu, làm Hứa Trung Hành hoang mang, không giống lãnh đạo Lộ Châu.
Cả gian thương vụ lớn vẫn còn không ít chỗ trống, có điều Hứa Trung Hành đi vào lại không dám ngồi. Đoàn Viêm Quốc hỏi chuyện thế nào, răng hắn va vào nhau, run run kể rất lâu mới xong. Đương nhiên bao gồm chuyện đường bị nổ, dân binh bị chặn đường phải quay về. Theo như hắn khảo sát, đất cát bao phủ mặt đường dài hơn 1 km, cho dù dùng máy móc hạng nặng của Ngũ Châu mở đường cũng mất ba ngày. Còn để thôn dân làm theo cách thủ công thì nửa tháng xong việc đã không tệ, huống hồ đám người đó căn bản không chuẩn bị làm.
Đem so ra thì chuyện hơn 200 công nhân "ị đùn" liền thành thứ yếu rồi.
Giờ các công trường đều đã khởi công, còn Ngũ Châu thì cả thiết bị vật liệu cũng không vận chuyện tới được, đây mới là điều quan trọng nhất. Trước khi tới Hứa Trung Hành đã trao đổi với giám đốc Đoàn, bộ chỉ huy yêu cầu mỗi phân đoạn phải báo cáo tiến độ công trình mỗi ngày, nếu tiếp tục thế này, e là sẽ phong tỏa công trường, đổi đội ngũ khác.
Nghe xong Hứa Trung Hành lắp ba lắp bắp kể xong, người cao lớn tráng kiện lạ mặt nói:" Chắc chắn là cố ý rồi, nhưng phải tìm được người chủ sự, nếu không chẳng giải quyết được."
"Đúng, đám bách tính trộm đồ chặn đường không quan trọng, bắt một đứa, chúng kéo tới mười đứa, quan trọng là tìm ra kẻ đứng sau. Giám đốc Đoàn, kẻ đó là..." Một trong hai người lạ mặt còn lại nói, lông mày rất rậm, mặt âm u, tướng mạo cực kỳ có sức uy hiếp:
Hứa Trung hành nghe giọng điệu là hiểu ra, người bên công an, tuy mặc thường phục, nhưng không thay đổi được khí chất, vị trí hẳn không thấp.
"Chuyện này mặc dù tôi có nghi Sài Chiêm Sơn, có điều tôi thấy không giống lắm." Đoàn Viêm Quốc lắc đầu:
Tịch Vân Phương khẽ ho một tiếng n ói vào:" Nhưng ngoại trừ hắn ra thì còn có ai nữa? Đây là hành vi báo thù trắng trọn, dù không phải hắn thì dứt khoát cũng có dính líu trọng đại."
"Ừm, điểm này thì tôi đồng ý, hắn khó thoát khỏi can hệ được." Đoàn Viêm Quốc khẽ gật đầu, cho một ánh mắt tán thưởng:
Ánh mắt này làm Tịch Vân Phương thỏa mãn chốc lát, tuy cô ta có thành tựu sự nghiệp không nhỏ, nhưng so với quý công tử ngậm thìa vàng chào đời thì vẫn có khác biệt. Cô không chỉ một lần khao khát tiền cảnh hợp tác tương lai của đôi bên.
"Cũng không đúng hoàn toàn đâu, người này đang bị giam ở trại giam Lộ Thành, tôi tin hắn có kênh truyền tin ra ngoài, nhưng không đạt tới mức chuẩn xác và hữu hiệu như thế. Mọi người chú ý không, công nhân vừa tới công trường thì trúng chiêu, công trường vừa hỗn loạn, người đi hết liền mất trộm, vật liệu vừa mới tới nơi thì đường nổ... Đây không phải là điều mà một kẻ trong trại giam chỉ huy được." Người dáng cao nói ra phán đoán rất có sức thuyết phục:
Đoàn Viêm Quốc gật gù:" Tôi cũng tin rằng có kẻ khác, hẳn là cấp dưới của hắn."
"Không thể nào đơn thuần là cấp dưới, tôi xem tư liệu về Sài Chiêm Sơn rồi, đầu tiên là ăn trộm, sau đó là gây thương tích, kinh doanh phi pháp. Giám đốc Đào không nhận ra sao, những chuyện xảy ra ở thôn Đường Lê không phải phong cách của một tên đại ca XHĐ ưa giải quyết vấn đề bằng vũ lực." Người mặt âm trầm thấy xung quanh còn chưa hiểu liền giải thích thêm chi tiết:" Đầu độc vào giếng nhưng không thể coi là chất độc, vẻn vẹn là thứ kích thích tiêu hóa, tới nay còn chưa thể phân tích được thành phần, cuối cùng không thể lập án. Chuyện mất trộm một đêm tới mấy xe, bao nhiêu người mới làm đươc? Có tra ra thì cũng không thể trừng phạt số đông. Còn cả chuyện nổ đường nữa, không ngờ lại có giấy phép từ cục công an, tới chính phủ, do chuyên viên gây nổ làm, một kẻ kinh doanh phi phàm làm nổi sao? Đây chắc chắn phải là cao nhân, hiểu pháp luật, tầng cấp ít nhất cao hơn Sài Chiêm Sơn một bậc."
"Còn có người khác nữa à?" Tiết Diệc Thần thốt lên rồi mới phát hiện mình thất thố rồi, ngại ngùng ngồi xuống:
Đoàn Viêm Quốc không phải người đương địa nên chuyện này hắn không đoán được là ai, vô tình phát hiện ra Hứa Trung Hành còn đứng, phẩy tay bảo hắn ngồi xuống.
Hứa Trung Hành thấp thỏm ngồi xuống, hắn không ngờ tới bầu không khí này, có điều dù sao vẫn tốt hơn là bị mắng chửi té tát. Ngoài ra hắn biết giám đốc Đoàn không đánh trận thắng chắc, lần này tới thế nào cũng phải làm ra ngô ra khoai mới chịu.