Q3 - Chương 132 Cán cân quá lệch, khó mà địch nổi. (3)
Quả nhiên người cao lớn lấy từ trong cặp da ra một tập tài liệu đưa cho Đoàn Viêm Quốc, giới thiệu:" Khi truy quét Duy Đặc, toàn bộ người có tiền án, có bối cảnh, tuổi từ 20 tới 40 đều ở đây. Có mười mấy người tôi đánh dấu, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là trong đó. Người Sài Chiêm Sơn dùng được ắt phải che giấu dưới vành mắt người khác."
Đoàn Viêm Quốc lật xem từng trang, đây đúng là tài liệu tập hợp những kẻ cặn bã, tên thì tiền án đầy mình, tên thì xuất thân quân nhân, có kẻ vào trong mấy lần. Trừ người tốt người bình thường ra thì thứ cặn bã gì cũng có. Khi xem tới tên Hàn Kiềm, mí mắt Sài Chiêm Sơn giật một cái, tội danh sử dụng súng trái phép, tù bốn năm sáu tháng.
Người cao lớn nhận ngay ra nét mặt đó:" Không bài trừ khả năng chúng có vũ khí, nhà máy Hoài Hải Lộ Châu vốn là xưởng quân khí lớn, chế tạo vũ khí với chúng mà nói không khó. Tuy nhiều lần tổ chức thu gom vũ khí, nhưng vũ khí còn ở trong dân gian không phải ít."
Đề tài mở rộng, bọn họ đang cân nhắc sức chiến đấu của đám dư nghiệt Sài Chiêm Sơn. Cục trưởng Vương nghe tới súng ống là hãi hùng rồi, ai muốn dính tới đám bạt mạng đó, xua tay nói:" Giám đốc Đoàn, để tôi nói một câu, chuyện này tốt nhất nên giải quyết trong hòa bình. Tôi thấy bất kể là ai thì chẳng qua cũng chỉ muốn bồi thường, không cần đẩy sự việc tới mức không thể vãn hồi, vì cái nhỏ mất cái lớn không tìm về được đâu."
Lời này rất đúng đắn, Đoàn Viêm Quốc cười "vâng" một tiếng, đối với lãnh đạo địa phương đã dốc sức giúp đỡ, hắn rất nể mặt. Thế nhưng cũng vẻn vẹn là nể mặt thôi chứ chẳng để vào tai, chủ đề đàm thoại vẫn xoay quanh thế lực của đối phương có thể đạt tới mức độ nào. Cũng lấy sự cố ở các phân đoạn khác làm mẫu, phân đoạn thứ 17, 13, trước khi khởi công đều có va chạm lớn nhỏ. Nghe nói đánh dữ nhất là công ty cầu cống phía dưới Trung Thiết, một công nhân trọng thương, song kẻ gây sự đương địa cũng bị trả giá không nhỏ, bị công an bắt mười mấy người, vài kẻ đủ phán tội hình sự. Trả cái giá đẫm máu đổi lấy khởi công thuận lợi, đàm phán bồi thường cũng có tiếng nói nhất định. Tổng thể mà nói vẫn lãi.
Làm công trình ở địa phương xưa nay là thế, nói chuyện bằng nắm đấm hữu dụng hơn nói chuyện bằng mồm, nếu không bọn điêu dân ở địa phương sẽ nghĩ làm đường là Đường Tăng, hận không thể nhảy vào ăn hết cả da lẫn xương anh, đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ.
Tịch Vân Phương ngồi nghe nãy giờ cũng hiểu ra rồi, chuyến này Đoàn Viêm Quốc tới đây cũng đang cân nhắc phát động một cuộc đại chiến để lập uy. Nếu như có thể dùng thế sấm sét áp chế thôn Đường Lê, vậy chuyện công trình sau này sẽ dễ làm hơn nhiều. Tóm lại là dỗ không được thì đánh cho sợ. Nhưng cô vẫn sợ người khả năng nấp trong bóng tối kia, người này còn đáng sợ hơn đám thôn dân vô tri gấp trăm lần.
Mấy người kia thảo luận dần rõ ràng, ngay cả Hứa Trung Hành và Tiết Diệc Thần lúc này cũng bội phục, mình đúng là kém ông chủ quá xa, thân ở Lộ Châu mà cứ mù mờ. Giờ nghe ra, trừ sai thôn dân trộm đồ sau đó gây sự, tiếp đó chuyển sang bồi thường thì không có khả năng nào khác. Tịch Vân Phương vẫn lo công trình này hỏng, đề nghị đàm phán với Sài Chiêm Sơn, chuyện hắn bị giam không thành vấn đề, vấn đề là Đoàn Viêm Quốc có muốn đàm phán với hắn hay không.
"Lão Đông, anh thấy kiến nghị của giám đốc Tịch thế nào, nên đàm phán với Sài Chiêm Sơn không?" Giám đốc Đoàn không đáp lời Tịch Vân Phương mà chuyển câu hỏi sang người cao ráo:
Người kia ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:" Không có ý nghĩa đâu, đó là một tên lõi đời rồi, bất kể anh muốn thăm dò hay là muốn uy hiếp thì cũng không có ích gì cả. Trừ khi là anh muốn bắt tay giảng hòa, nhưng làm thế thì để hắn thắng lợi lớn rồi."
Ý kiến này hợp với lối suy nghĩ của Đoàn Viêm Quốc, nếu đi tìm đối phương đàm phán, vậy thì phải ngồi chịu đối phương làm giá, huống hồ tính ra sao? Có tính cả Duy Đặc vào không? Nhưng nếu không đàm phán thì vẫn đề vẫn tồn tại, anh ở ngoài sáng, người ta trong tối, anh căn bản không biết được người ta sẽ chơi chiêu gì.
Hai bên theo đuổi ý kiến riêng, câu chuyện rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, Đoàn Viêm Quốc thở dài. Người mặt âm u kia cười:" Giám đốc Đoàn đừng quá lo, chuyện gì cũng không thể làm tới mức kín kẽ không để lộ sơ hở. Đàm phán với mới Sài Chiêm Sơn chắc chắn là không đàm phán được, nhưng đàm phán với người này thì dễ lắm..."
Giờ đã rõ rồi, chuyến đi này của Đoàn Viêm Quốc e là đều ỷ vào hai nhân vật thần bí kia, một người lấy từ trong cắp ra một tập hồ sơ đưa cho Đoàn Viêm Quốc, hắn vừa xem một cái đã bật cười, có cảm giác mọi thứ trở nên thoáng đạt.
"Lão Đông, làm phiền anh đi một chuyến, giúp tôi trải đường, tôi sẽ tự mình đàm phán... Giám đốc Tịch, cục trưởng Vương, xem ra phải làm phiền hai vị rồi, giúp tôi hẹn cục trưởng Lưu của cục công an, tối nay chúng ta mời ông ấy liên hoan... Tiểu Hứa, anh thông báo cho Dương Vinh quay về đợi lệnh của tôi. Diệc Thần, an bài cho những người tôi mang theo, ngoài ra còn đặt hai phòng cho Lão Đông... Các vị, cám ơn mọi người ủng hộ, đợi công trình khởi công, tôi sẽ mời mọi người uống vài chén..."
Tựa hồ đã tìm ra chìa khóa phá vỡ cục diện bế tắc, Đoàn Viêm Quốc khôi phục dáng vẻ cười nói tự nhiên như thường ngày, rộng rãi an bài công việc. Sau đó tan tiệc còn tự mình tiễn chân Vương Nhất Dân và Tịch Vân Phương, đồng thời thở phào một hơi, ít nhất thì bát cơm vẫn còn đó.
.......
Từ đường cấp hai rẽ sang quốc lộ, phương hướng càng thêm rõ ràng, đúng là tới Sử Gia Thôn.
Ấn tượng trước kia của Lý Mân Liên về Đơn Dũng thì đây là người trầm mặc, ít nói. Có điều tiếp xúc rồi mới biết, tên này hết sức ưa trò chuyện, đường dài xa xôi, có người nói chuyện hóm hỉnh như thế, không sợ cô đơn.
Hai người nói chuyện từ lý tưởng tới ái tình, có lẽ vì chuyện "tỏ tình" hiểu lầm kia, khiến hai người càng trở nên thoải mái với nhau hơn. Lý Mân Liên thậm chí còn chỉ bảo cách y chinh phục nữ nhân, ví như: Làm sao thuyết phục được một cô gái mới quen buông lỏng đề phòng, hay như làm sao quan sát một cô gái có ý với mình hay không? Rồi làm sao duy trì quan hệ không chính đáng giữa hai người... Đều là vấn đề mà nhìn từ góc độ nam nhân khó suy đoán chuẩn xác. Những hiểu biết thấu triệt của Lý Mân Liên đều lấy từ kinh nghiệm thực tế, làm Đơn Dũng cảm giác lợi ích không nhỏ.
"Mân Liên tôi hỏi cô cái này, nam nhân nào sẽ khiến nữ nhân nhớ mãi không quên?" Đơn Dũng hỏi quanh co chỉ mấy câu đó:
"Chuyện này đơn giản thôi, làm việc phóng khoáng, tiền bạc đừng hẹp hỏi." Lý Mân Liên chỉnh tư thế ngồi, cười nói:" Đương nhiên còn phải thêm cả khí phách trên giường, đó cũng là điểm rất quan trọng."
Đơn Dũng cười ha hả, thích cách nói chuyện thẳng thắn của Lý Mân Liên, đổi lại là cô gái khác làm gì có thể đưa ra lời khuyên kiểu ấy. Có điều tính toán của y thế nào thì e là không ai hiểu được, cân nhắc nói:" Nhưng tôi và người tôi thích còn chưa lên giường, cô nói cô ấy có nhanh chóng quên tôi không?"