Q3 - Chương 140 Phản kích sấm sét. (2)
4 giờ 30 phút, bóng tối trước bình minh, thời điểm con người mệt mỏi nhất, mấy bóng đen hoặc nấp hoặc chạy trong thôn trung tâm, bọn họ rón rén tới cửa từng nhà dán cái gì đó, họ khéo léo né tránh xe cảnh sát phân tán khắp nơi. Những bóng đen đó cuối cùng tập trung ngoài thôn, chính là Từ Thiếu Trung, Vũ Tử và Hàn Kiềm từ Sử Gia Thôn tới, bọn họ sốt ruột nhìn trời, đợi bình minh xuất hiện.
Thời gian trôi đi từng chút một, ở nơi bế tắc này, trừ màn đêm đen kịt, chỉ còn những rặng núi như quái thú rình mồi, ở giữa khung cảnh đó, có áp lực cực lớn làm người ta không thở nổi. Nơi ở của đội thi công Ngũ Châu ở rìa thôn trung tâm tụ tập mấy trăm người, xe cảnh sát xã có mười mấy cái, hơn 50 dân cảnh huyện trấn trú ở chính phủ xã. Già trẻ lớn bé của thôn Đường Lê cộng hết vào cũng chỉ là châu chấu đá xe.
"Đơn Dũng." Trong bóng tôi có giọng nói già nua gọi, là trưởng thôn Hậu Trí Phú, nghe Đơn Dũng đáp lại, ông hỏi:" Nếu như tôi không chống được sẽ thế nào?"
"10 km xung quanh công trường xây dựng nhà máy xi măng sẽ biến thành bãi rác, bãi phế thải công nghiệp, có điều trong thôn sẽ có một phần tiền trợ cấp, tiền sẽ có, nhưng trời xanh nước biếc sẽ không còn nữa."
"Đúng thế sao?"
"Chú tự nghĩ đi, tỉnh chúng ta có thành phố ô nhiễm top 10 toàn cầu, chú thấy rồi. Ngoại tỉnh có những nơi đơn thuần dựa vào nông nghiệp và du lịch phát triển lên, chú cũng thấy rồi. Chú lựa chọn đi... Nếu chú không muốn đứng lên, sẽ không ai trách chú. Nhưng nếu bát đứng lên, từ nay về sau không một ai dám chất vấn chú."
Trưởng thôn Hậu trầm mặc, ông biết chuyến khảo sát lần này là cố ý an bài, nhưng những điều được thấy rõ ràng ra đó, thành phố ô nhiễm lớn nhất phế thải chất thành núi, nước sông thối hoắc, cá chết trắng sông. Cảnh tượng đó còn kinh khủng hơn cả video cảnh đánh nhau ông xem, ông ta không thể tưởng tượng được nơi đó lại có nhiều người sinh sống như thế. Nếu thôn Đường Lê mà thành như vậy, ông thà bỏ đi tha hương.
Mấy người nấp ở bãi cỏ ngoài thôn nhận được tin nhắn, trong thôn đã khởi hành, thời gian vừa vặn, phương đông vừa hửng sáng. Vũ Tử đứng dậy, chạy về phía hai người bên xe:" Người trong thôn lên đường rồi, cần 30 phút để tới được thôn trung tâm, nếu đội ngũ dài, thời gian cần nhiều hơn."
"Được rồi, hoạt động một chút đi, chúng ta cũng chuẩn bị hành động." Đơn Dũng đứng dậy, dẫm chân đã lạnh cóng, xoa xoa tay vào nhau:
Vũ Tử rất bất an:" Đơn Dũng, chỉ bằng mấy người chúng ta, thêm vào thôn dân cũng không ích gì, chẳng may đánh nhau, bên thia vẫn là chúng ta. Cảnh sát thiên vị bên kia."
"Đánh không thắng thì sau này thôn Đường Lê không còn dũng khí nữa, nhất định phải đánh." Đơn Dũng tựa hồ nghe được cái gì, nhìn phương xa:" Lần này không những phải thắng mà còn thắng áp đảo mới được."
Cả đám ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt Đơn Dũng, bọn họ thấy một cảnh tượng làm người ta vừa hưng phấn lại vừa lo lắng. Trên con đường cấp hai đằng xa, có đội ngũ đang từ từ đi tới, máy kéo, xe ba bánh, xe gia súc, rậm rộ kéo dài hơn 1 km..
...................
"Xảy ra chuyện rồi, lại xảy ra chuyện rồi... Đội trưởng, đội trường trong thôn ra cả rồi, có phải lại sắp đánh nhau không?"
Có người từ công trường nhìn thấy đội ngũ kéo dài liên miên từ trong thôn kéo ra, hét lên với Đường Hướng Vinh vừa nói chuyện với ông chủ. Cả một đống máy móc bị hỏng làm anh Đường khóc không ra nước mắt, giờ nghe tin nhảy, vội leo lên nóc xe, nhìn một cái thiếu chút nữa ngã xuống. Hắn vội khẩn trương an bài:" Cẩu Tử, Lão Mao, mau chạy về, bảo phía dưới chuẩn bị, những người khác trốn đi, nếu đánh nhau thì chạy lên núi."
Mấy đội viên nghe lệnh co cẳng chạy, vừa chạy vừa gọi điện báo tin, Đường Hướng Vinh cũng đem tình huống nơi này báo cho Hứa Trung Hành, Hứa Trung Hành nghe điện thoại không nói lên lời
May mà bọn họ không kéo tới công trường, đám công nhân trốn trong xe nhìn thấy một cảnh cả đời khó quên, từ ông bà già bảy tám mươi tới đứa bé chập chững đều đi, người già hoặc chống gậy, hoặc được hai ba người dìu, trẻ nhỏ được địu trong bọc buộc trên người, thi thoảng có tiếng khóc váng tai của trẻ con. Đội ngũ từ từ đi qua, tựa hồ không phải gây sự, tiếng khóc của người già, của phụ nữ, của trẻ nhỏ, làm người nhìn chua xót.
Đường Hướng Vinh chết lặng, nếu bị đánh thành thế này mà còn chưa phục, vậy thì hắn phải phục, mắt chứa đầy sự kinh hoàng lẩm bẩm:" Chúng ta thua rồi, nơi này không dung chúng ta rồi."
Nhìn cảnh tượng đó hắn tưởng chừng như thấy ngày tận thế, đờ đẫn nhìn đám đông đi xa dần, nhìn máy móc khắp nơi, hắn suy sụp ngã xuống. Hắn biết, mình đã làm một chuyện ngu xuẩn nhất trần đời rồi. Hắn ngồi đó rất lâu ra quyết định, ném đồng phục Ngũ Châu đi, chạy lên núi, hắn biết, một khi chuyện xảy ra những kẻ bên trên sẽ đưa hắn ra làm dê thế tội, cứ chạy trước tính sau.
Lại tới nữa rồi, lại sắp đánh nhau rồi, Hứa Trung Hành cuống lên gọi điện cho dân cảnh trước tiên. Cảnh sát đang ngủ trên giường bật dậy, bọn họ nghe thấy tiếng còi tập hợp, từ chính phủ xã, từ nhà chiêu đãi, những cảnh sát mặc nguyên áo để ngủ, nghe mệnh lệnh cầm lấy lá chắn.
Đồn trưởng đồn công an xã ra sức hô hào:" Chặn đường, ngàn vạn lần đừng để hai bên va chạm, chặn được là chúng ta thắng... Ai giọng khỏe lại đây, làm công tác thuyết phục, nhất định phải ổn định tâm tình của quần chúng, phải giải thích với mọi người, bên trên đang xử lý, hôm nay sẽ có kết quả... Ngàn vạn lần không thể để xảy ra sự kiện đổ máu nữa."
Xe cảnh sát dàn hàng ra mặt đường chặn lối đi, đại đội cảnh sát người người đứng sát nhau, dùng chiến thuật tường người, nghiêm trận chờ đợi ở nơi cách sự kiện tối qua không xa.
Có cảnh sát vô tình nhìn thấy thứ dán trên tường, tới xem nhổ phẹt một bái nước bọt, chửi thầm, ĐMN, không ngờ là công văn do thành phố phát ra, muốn trưng dụng đất của thôn Đường Lê xây dựng nhà máy xi măng, bảo sao đánh dữ thế, lũ lãnh đạo chó má.
Va chạm rồi, đụng độ với cảnh sát trước tiên, thấy toàn là người già trẻ con phụ nữ, đám cảnh sát thở dài. Có điều bọn họ lập tức lên tinh thần, mấy chục phụ nữ được chủ nhiệm phụ nữ dẫn đi hàng đầu nhổ nước bọt vào mặt cảnh sát. Chủ nhiệm phụ nữ chuyên môn làm công tác tư tưởng, vì thế mồm mép ghê gớm, câu đầu tiên là:" Cái thứ nam nhân trong quần không mọc chim các người chỉ dám bắt nạt người dân..."
Nơi ở của đội thi công Ngũ Châu cũng đang nhốn nháo, đó là kiến trúc khép kín hình tròn, người bên trong vừa mới thức dậy, nghe tin báo cũng chuẩn bị sẵn sàng. Có điều trong ống nhòm của Đơn Dũng, y đã nhìn thấy ba chiếc xe lén lút lái tới nơi cách nơi ở của chúng mười mấy mét. Khi thôn dân bên kia đã thu hút toàn bộ cảnh sát rời đi, y cho tay lên miệng huýt một tiếng sáo vang, hơn mười người nấp ven sông vác thừng hung hãn nhảy lên, chạy về phía nơi ở của công nhân. Trên chiếc xe vừa tới có người kéo dây khởi động, máy phát điện chạy rồ rồ, bốc khói, một cái máy đào đần cỡ nhỏ ở gần đó đột nhiên quay đầu húc về phía tấm ván.
Nguy cơ đột ngột tới gần, không ít công nhân nhận ra hét lên, đúng lúc đó máy ủi đất đã húc đổ tấm ván hai lớp, uỳnh một tiếng, thủng lỗ lớn. Mười mấy sợi dây thừng từ xa ném tới, móc vào mái hiên, đồng thanh hô khẩu hiệu kéo, đổ sầm cả mảng. Đám người đó chơi hứng khởi lại hô lên, những ống nước dài cho vào sông đã hút nước lên, ba vòi nước đồng loạt phun vào phòng ốc.