← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 139 Phản kích sấm sét. (1)

Mẹ nó, Đoàn Viêm Quốc tức giận ném di động lên bàn, hắn quên mất đây là di động của Tịch Vân Phương, nhưng chẳng ai còn để ý chi tiết nhỏ đó nữa rồi. Vương Nhất Dân là quan viên địa phương nhỏ xíu, đã bao giờ xử lý sự kiện quốc tế thế này, thăm dò:" Giám đốc Đoàn, thủ tục chúng ta mới chỉ đi được một nửa, công văn trưng dụng đất cấp cho anh có vấn đề, chuyện, chuyện này... mà mà, tra ra... là vấn đề."

Ông ta sợ tới mức nói lắp luôn rồi, Tịch Vân Phương tức giận nhìn chồng, khí độ biểu hiện ra thực sự kém giám đốc Đoàn quá xa.

Đoàn Viêm Quốc nghĩ một lúc, sau đó xua tay:" Nhà máy có khởi công hay không không phải là vấn đề chủ yếu... Vấn đề chủ yếu là nếu bị người ta tóm lấy chuyện này giở trò thì đừng nói làm đường, tấm biến Cầu cống Ngũ Châu cũng bị gỡ luôn. Tổng công ty có nghiệp vụ ở nước ngoài, chúng tôi là công ty nhỏ dựa vào biển hiệu của họ... Ai ảnh hưởng lớn tới mức có thể đưa tin này ra truyền thông nước ngoài như thế?"

Cho dù hắn bình tĩnh cũng là sự bình tĩnh trong sợ hãi to lớn, nếu trước đó chỉ là những chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh thì lần này làm lung lay căn cơ của Cty Ngũ Châu rồi. Vừa rồi thu được tin tức mười mấy cỗ máy cơ giới cỡ lớn bị phá hỏng mang tính kỹ thuật, hơn nữa là làm từ trước, hắn đột nhiên tỉnh người. Mình đã rơi vào một cái bẫy đào sẵn, mà kẻ đào bẫy vẫn ở nơi hắn không nhìn thấy tính kế. Trộm đồ, rỡ lễ đài, đánh nhau, phá máy, từng sự kiện từng bước kéo Ngũ Châu xuống bùn.

"Lập tức bù đắp, cục trưởng Vương, làm phiền anh đi một chuyến liên hệ với bí thư Trương, thị trưởng Vương, tôi đại biểu cho Cty Ngũ Châu ra mặt xin lỗi. Toàn bộ chi phí thuốc men do Ngũ Châu gánh vác, đồng thời phối hợp với co quan công ban bắt giữ kẻ gây sự trong đội công trình... Diệc Thần, cô chuẩn bị đi, nếu được tổ chức tới thăm hỏi thôn dân bị thương, liên hệ tổng công ty, phái tiểu tổ chuyên môn xử lý hậu quả tới.

Đoàn Viêm Quốc cắn răng đổ máu lại còn xử lý cả người nhà, trong lòng bi phẫn không biết tỏ cùng ai, nếu như vẻn vẹn là bỏ một công trình còn đỡ, nếu như ảnh hưởng sự nghiệp phấn đấu cả đời thì hắn không thể không chịu nhún. Tiết Diệc Thần ảm đạm vâng một tiếng, chuyện tới mức này rồi ân hận hay hối tiếc cũng là xa xỉ. Đoàn Viêm Quốc ngẩng đầu lên, thành khẩn chắp tay:" Xin nhờ các vị, nếu bình an vượt qua nguy cơ này, ngày sau tôi cùng chư vị cùng tiến cùng lui."

Vợ chồng Vương Nhất Dân và Tịch Vân Phương gật đầu rồi vội vàng rời đi, Đoàn Viêm Quốc tự mình tiễn ra cửa thang máy, đây là chuyện chưa từng có.

Khi trở về hắn gọi toàn bộ thủ hạ vào phòng, đám vệ sĩ dũng mãnh đứng thành hàng, ông chủ thì mày nhíu chặt lật xem laptop Apple. Có thể đưa ra quyết định nhún nhường giữ mình một cách nhanh chóng là do sự am hiểu đại thế ở tầng cấp của hắn, lúc này xem tin tức nước ngoài, tiếng Anh, tiếng Pháp đều cho đăng tin tức tương tự. Nếu đúng theo suy đoán của hắn, có kẻ đang lấy địa khu cách mạng ra làm chủ đề, quan thương cấu kết đàn áp người dân nơi từng đổ máu vì đất nước, chuyện này tổng công ty cũng phải ra mặt, mà chắc chắn đứng về phía người dân chứ không phải công ty con. Hắn cũng biết, nếu như không nắm được chiều hướng dư luận, chính quyền sẽ phải chiều theo dân ý, toàn bộ quan viên ủng hộ hắn sẽ trở giáo, khi đó không đơn giản bị cô lập, hắn thành công địch của tất cả.

"Tìm cho ra tung tích kẻ này, bắt được y, tôi bỏ 100 vạn... Không 1000 vạn, làm xong việc này, nếu làm tốt, tất cả các anh có thể nghỉ hưu được rồi."

Đoàn Viêm Quốc lấy một tờ giấy ghi thông tin đưa ra, một tên vệ sĩ nhận lấy xem rồi không nói gì thêm, dẫn người đi luôn.

Trên đó có bức ảnh, có tên người: Đơn Dũng.

Đoàn Viêm Quốc ngồi im không nhúc nhích, hôm qua hắn được nghe một câu chuyện về chàng trai mang thù hận báo thù đám quan thương cấu kết chiếm đoạt gia sản của mình, câu chuyện cực kỳ đặc sắc. Kết quả là kẻ chết kẻ bị thương tật, vậy mà y bình yên vô sự rời khỏi trại giam làm hắn có chút hoài nghi phải chăng chỉ là tin đồn. Giờ thì hắn không hoài nghi nữa, người có thể đâm trúng nơi yếu hại của hắn không phải ai khác, chính là kẻ này.

Giờ hắn đang nghĩ, có nên hạ mình đi gặp Sài Chiêm Sơn hay không, nhưng giờ là ban ngày, tựa hồ không tiết, dù sao đó là trại giam.

…………. ……………

Thời gian quay ngược lại 4 tiếng, lúc đó là hai giờ sáng.

Đoạn video được Hàn Kiềm giao cho Đơn Dũng, hai người ở nơi cách xã Đường Lê 7 km, nơi này đã bị cảnh sát phong tỏa, Hàn Kiềm đi bộ leo núi thoát ra, hắn cùng đội ngũ về thôn đem video cùng địa chỉ Đơn Dũng đưa giao Lý Mân Liên.

Tin tức từ Sử Gia Thôn truyền ra.

Địa chỉ đó ở nước Anh, Lý Mân Liên không ngờ chính là Tần Quân Hổ đã đầu tư di dân tới đó, một địa chỉ khác ở nước Mỹ, bên bờ đại dương, là một nữ nhân xa lạ. Sau khi truyền video qua mạng, không nói nhiều, cô gái đó chỉ gửi lại tin: Tôi sẽ xử lý. Người thứ ba ở Lộ Châu, cô không quen, nhưng chắc chắn là bạn bè của Đơn Dũng.

Xảy ra chuyện kinh khủng như vậy, Lý Mân Liên thấy tiền đồ tối nghịt rồi, cô làm tới cùng luôn, tìm kiếm những người bạn của mình, truyền đoạn video đó đi thật nhiều nơi.

Một tiếng sau, đoạn video với thuyết minh nhiều thứ tiếng dần xuất hiện, từ từ lan đi khiến ngày mộ nhiều người chú ý. Có điều khi truyền vào trong nước liền gặp kết quả thường thấy, bị xóa bỏ. Cho tới khi truyền thông nước ngoài đăng tin, mới có trang web lớn thử dùng hai chữ "nghi là" phát ra đoạn video bị cắt xén.

Sự kiện đang ủ mầm, cần thời gian, diễn biến ra sao khó nắm bắt.

Ngay cả người thao tác là Đơn Dũng cũng không cách nào dự đoán được kết quả, y đang lang thang ở vùng hoang vu ngoài xã Đường Lê, đợi đội ngũ khác tới. 4 giờ sáng, rốt cuộc thấy chiếc xe việt dã của Sử Gia Thôn, chở một đoàn người của ủy ban thôn vừa đáp máy bay trở về khẩn cấp, y và trưởng thôn Hậu Trí Phủ nhỏ giọng thương lượng. Chủ nhiệm phụ nữ, chủ nhiệm trị an, người nhà trưởng thôn được Dương Hướng Binh dẫn đường lặng lẽ tới thôn.

Hết sách chỉ có thể hành động như trộm thôi, xảy ra chuyện lớn như vậy sẽ phải điều tra, cảnh sát cũng không ngu ngốc, sớm thông đồng với cục điện tín, cắt đứt đường truyền internet rồi. Trước khi kết quả xử lý của chính quyền đưa ra, sẽ không khôi phục. Huống hồ lại có chuyện mới, nếu chẳng phải thông thuộc đường lối, nhất định rơi vào tay cảnh sát.

Đi gấp hơn một tiếng mới về được thôn, gõ cửa từng nhà một, vừa nghe là chủ nhiệm phụ nữ trở về, cửa két một tiếng mở ra, tiếp đó là giả trả kéo ra cả đoàn, tiếp đó lại là ôm nhau khóc. Lãnh đạo rốt cuộc cũng về rồi, thế là trong bóng tối đã tìm thấy ánh sáng, người dân áp bức đợi được cách mạng.

"Mọi người yên tĩnh, đừng khóc nữa, trưởng thôn nói, ai bắt nạt chúng ta, chúng ta đấu tranh tới cùng. Lần này tôi và trưởng thôn đi phương nam khảo sát rất nhiều thôn trung lưu. Chuẩn bị xây dựng khu sinh thái nông nghiệp ở thôn ta, nhưng bọn chúng muốn xây dựng nhà máy xi măng, chưa nói ô nhiễm, còn không nhắc tới bồi thường, căn bản bất chấp sống chết của chúng ta.... Trưởng thôn nói, muốn xây nhà máy xi măng, trừ khi biến thôn Đường Lê thành nghĩa trang. Mọi người về nhà ăn mặc chỉnh tề, chúng ta phải đứng lên vì những người ngã xuống trong thôn, có ngã xuống cũng phải ngã xuống cùng nhau."

Chủ nhiệm hội phụ nữ vung nắm đấm lên, chưa bao giờ cô kích động như thế, cô đã nhìn thấy tương lai tươi đẹp của thôn, vậy mà trở về lại gặp chuyện này. Thôn có 147 hộ, hơn 700 nhân khẩu, bị thương một phần mười, toàn là sức lao động khỏe mạnh, đây là đả kích chí mạng, sao không phẫn nộ. Tức thì đỡ già dìu trẻ, rơi nước mắt về nhà, phụ nữ buộc con lên người, cụ già lau quải trượng. Cho dù trốn ở nhà cũng bị cảnh sát mò tới tận nơi rồi, kiếp nạn này không tránh được nữa, chuẩn bị cầm lấy vũ khí đứng lên.

Thôn trang đen kìn kịt yên ắng tựa bãi tha ma, nhưng không ai biết được có dòng nước ngầm đang cuồn cuộn chảy, xưa nay không bùng phát trong im lặng thì diệt vong trong im lặng, bọn họ là thôn dân đời đời sinh ra lớn lên ở đây, chưa bao giờ lựa chọn diệt vong.