Q3 - Chương 142 Phản kích sấm sét. (4)
Trong phòng phát thanh, điện thoại của Vũ Tử reo, hắn nhận máy rồi lập tức vẫy tay với Đơn Dũng, nói nhỏ vài câu, chỉ chỉ đồng hồ. Gần nửa tiếng rồi, có nghĩa là lực lượng cảnh sát tăng viện ở cấp huyện trấn sắp tới, Từ Thiếu Trung canh gác ở ngoại vi nói, họ đã rời đầu đường. Đơn Dũng quay đầu lại gọi trưởng thôn Hậu, ai ngờ ông già này kích động người ta tới bản thân cũng biến thành thành phần quá khích rồi, đang lên cơn thần kinh phát bài ( Hoàng Hà đại hợp xướng), cơn gió đang thét gào, ngựa đang hí vang, Hoàng Hà đang giận dữ ... Tiếng ca hùng tráng sao mà phù hợp với đại cảnh như thế.
Phát nhạc xong, trưởng thôn Hậu quay đầu sang nói:" Các cậu đi đi, tôi không đi, tôi phải ở cùng thôn dân, chuyện này không thể tránh được."
"Cám ơn chú Hậu, vậy bọn cháu đi trước, sau này có ngày gặp lại, nói không chừng chúng ta gặp nhau sớm thôi." Đơn Dũng nói không giống từ biệt mà là cổ vũ, nhìn tâm tình ông ta có vẻ sa sút, khích lệ:" Tệ nạn tích lũy lâu ngày sẽ tới lúc bộc phát, không phải lỗi của chú."
"Đúng sai không sao nữa." Trưởng thôn Hậu xoa mặt, khuôn mặt chưa tới 50 đã như ông già 60 đầy u uất bất đắc chí, ông ta xua tay :" Đi đi, tôi hi vọng không nhìn nhầm cậu, hi vọng máu lần này không chảy uổng phí."
"Không sai đâu, cháu và chú giống nhau, đều là nông dân cả, vĩnh viễn là thế, cháu tự hào về điều đó." Đơn Dũng dẫn người xuống lầu:
Lúc này hiện trường đã hoàn toàn mất kiểm soát, xe bị Hàn Kiềm lái ra đầu thôn, Đơn Dũng phải ôm đầu khom lưng chạy dưới những viên đá ném vào vèo. Toát mồ hôi chạy ra khỏi thôn, quay đầu lại thấy mấy trăm công nhân đã bị dồn hết xuống sông, ngập quá bụng. Bọn họ không dám chạy, không dám lên bờ, thôn dân vây từ xã tới thôn, e là phải tới mấy nghìn. Xe cảnh sát bị đập thủng lỗ chỗ, một cái còn bị lật ngửa, tòa nhà chính phủ đang bốc khói, loa vẫn phát ra tiếng hát hào hùng của dàn hợp xướng.
"Gầm lên đi Hoàng Hà, gào thét đi Hoàng Hà."
Đơn Dũng cũng giơ cao tay hát một đoạn rồi lên xe đi mất hút, họa này gây ra còn kinh khủng hơn là đấu súng, dù Hàn Kiềm có trải qua sóng to gió lớn mà hai tay cầm vô lăng cũng run bần bật. Vũ Tử nhéo đùi, nhéo thật mạnh để hai chân không run nữa. Còn Đơn Dũng thì càng gặp chuyện lớn y càng trấn định, nói:" Về thành phố đi."
"Về thành phố á?" Vũ Tử không hiểu:
"Đúng, nếu không cách nào bù đắp được nữa thì bọn chúng sẽ bỏ chạy, không cho chúng thoát, phải vây chết chúng ở Lộ Châu, khiến chúng ngã đau ở Lộ Châu, khiến bọn chúng vĩnh viễn không dám nhìn lại cơn ác mộng này nữa. Nếu để chúng thoát thân thì sẽ là ác mộng của chúng ta, lấy tinh thần đi, chúng ta chưa thắng đâu, ngược lại càng lúc càng nguy hiểm đấy."
Đơn Dũng hai mắt long lên đầy vẻ hung bạo tàn độc làm Hàn Kiềm im thin thít, mặc dù hắn chưa biết Đơn Dũng làm thế nào, nhưng hắn tin nhất định sẽ làm được.
Mà lúc này ở Lộ Châu, lại là một tiếng sấm nổ giữa trời quang, giám đốc Đoàn nghe Hứa Trung Hành trong điện thoại sợ tới lạc giọng báo cáo, hắn chết lặng, ra sức đấm đầu. Mấy nghìn người vây công công nhân, cả xe cảnh sát cũng phá, tòa nhà chính phủ cũng đập, e là cơ hội bù đắp cũng không còn nữa, phía chính quyền sẽ không tiếc mọi giá để vãn hồi dân ý, vậy thì Ngũ Châu nguy rồi.
Chuyện tốt chưa ra khỏi nhà, chuyện xấu đã đi nghìn dặm, phàm là xảy ra những chuyện không hài hòa, nó sẽ lan truyền đi nhanh hơn bất kỳ chuyện gì, đây là chân lý đã qua kiểm nghiệm. Vì thế sự kiện quần thể ở xã Đường Lê khi trời sáng đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ Lộ Châu, bất kể là trên xe bus, quán ăn sáng hay cửa đơn vị, mọi người gặp nhau với vẻ mặt thần bí như hoạt động ngầm, câu đầu tiên không phải là ăn chưa, mà là: Đã nghe thấy gì chưa?
Áp ức không phải chỉ ở quê mới có, nghe chuyện như thế, ai nấy kích động, tựa hồ mình cũng đang được phát tiết vậy.
Nghe thật hả lòng hả dạ.
"Nghe nói là đánh chết mấy người, cảnh sát vũ trang tới rồi." Cửa chính phủ khu Chương Trạch, một bảo an nhỏ giọng nói:
"Đi cũng vô ích, bọn họ dám nổ súng không? Chuyện này người trong thôn mới có tiếng nói." Một bảo an khác hả lòng hả dạ nói, thậm chí không chú ý có người lẻn lút lẻn vào chính phủ khu:
Là Cái Đình Giáp, hắn nghe thấy lời bàn tán, trong lòng khó nói rõ được là vui hay buồn, nhưng hắn dám khẳng định nó kích thích hơn nhiệt huyết sôi trào hơn bất kỳ trò chơi nào mà hắn từng chơi. Đi vào thang máy, hắn dựa sát về phía sau, nhìn đồng hồ 7 giờ 30, ấy vậy mà toàn bộ đi làm, chẳng hề giống sự tản mạn thường ngày, rõ ràng là hiệu ứng từ sự kiện kia.
"Các anh đã nhận được thông báo rồi à?"
"Chứ còn sao nữa, mới sáng sớm mà chủ nhiệm đã đích thân gọi điện thoại tới đấy."
"Bên tôi cũng thế, toàn cục tới sớm nửa tiếng, chính phủ thành phố khởi động phương án khẩn cấp, chúng tôi lát nữa sẽ phải ra đường, chủ yểu là hỏi thăm những người dân đi khiếu nại, nếu phát hiện ẩn họa là phải hỏa tốc báo lên."
"Có cần tới mức đó không? Nơi này cách xã Đường Lê xa như vậy cơ mà."
"Sao lại không chứ, một đốm lửa có thể thiêu cháy đồng hoang mà, chẳng may thiêu tới chỗ chúng ta thì sao?"
"Này này, nghe nói là khủng khiếp lắm, mấy nghìn người nổi dậy, đập phá cả chính phủ xã, lật xe cảnh sát, phải điều tới cả cảnh sát vũ trang rồi ..."
"Không được lan truyền tin đồn, những lúc thế đầy chúng ta phải có thái độ đúng đắn."
"Còn cần tôi lan truyền à? Cả nước ngoài cũng biết rồi ..."
Kẻ hiếu sự hỏi lại, làm cả đám cười rộ lên, đối với những công vụ viên sáng đi tối về này, cùng lắm là nói cho sướng miệng thôi. Rời thang máy bọn họ ai về phòng ban người nấy, đợi nhận nhiệm vụ. Lần này thành phố triển khai phương khẩn cấp rất gấp, trực tiếp dùng đội ngũ cảnh sát vũ trang bảo vệ thành ủy chia ra phái đi. Tất nhiên là nội dung chẳng có gì mới mẻ, là loại mệnh lệnh nhắm vào người khiếu nại, công nhân mất việc, vấn đề giải tỏa, đó là đề phòng quần chúng tụ tập gây chuyện.
Thời khắc mấu chốt thế này, lãnh đạo sợ nhất là sự kiện liên hoàn.
Cái Đình Gáp đi lên tầng bảy, bước chân nhẹ nhàng, giày da bóng lộn dẫm trên sàn đá hoa cương, đèn treo xa hoa, cửa văn phòng tinh xảo. Thi thoảng qua khe cửa chưa khép, thấy những công vụ viên nhàn nhã, hắn từng có cơ hội tới đây làm việc, song hắn từ bỏ. Đôi lúc khó tranh khỏi suy nghĩ vấn đề có hối hận hay không? Ví dụ như lúc này, nếu cho hắn cơ hội nữa, lựa chọn của hắn là: Không hối hận.
Từ một trạch nam ru rú trong nhà chơi game không hỏi tới chuyện ngoài đời đi tới ngày hôm nay, những điều nhìn thấy, nghe thấy, trải qua, khiến chàng trai không am thiểu thế sự phải suy nghĩ nhiều hơn. Hắn đứng ở cửa văn phòng khu trưởng, khẽ gõ cửa, không ai đáp, hắn đẩy cửa vào luôn, gọi lãnh đạo ngồi sau bàn lớn :" Bí thư Cái."
Người tham dự cuộc họp ngạc nhiên, có người chỉ tay ra ngoài, đang họp. Không ngờ lãnh đạo lại mừng rỡ suýt mất kiểm soát:" Sao, sao con lại tới đây ... Được rồi, nói tới đây thôi, dựa theo bố trí của thành phố chấp hành, giám thị nghiêm ngặt động thái địa bàn của khu, phát hiện bất thường báo lên ngay. Đi an bài đi."
Tiếng kéo ghế xoàn xoạt, nam nam nữ nữ tham dự cuộc họp cầm sổ tay nếu nhau ra ngoài, đều liếc nhìn chàng trai đeo kính gọng đen to sụ, cảm giác rõ ràng đường nét trên mặt giống với bí thư Cái.
Đúng thế, lãnh đạo chính là cha ruột của Cái Đình Giáp, Cái Thiên Húc.
Bí thư Cái tự mình đứng dậy, mời con trai vào, Tiểu Cái có hơi thiếu tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha, ông lại nhiệt tình rót nước, hiền từ mà quan tâm hỏi:" Có chuyện à, sao lại tới thẳng đây, không gọi điện thoại?"
"Phải hẹn trước à?" Tiểu Cái hỏi:
"Chậc, cái thằng bé này." Bí thư Cái quay về chỗ ngồi, lòng vẫn kích động không thôi: