← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 143 Phản kích sấm sét. (5)

Rất nhiều năm trước bí thư Cái ly dị thì con trai vẫn nhỏ lắm, sau đó nghe nói con cứ ở lỳ trong nhà, sống khép kín không giao lưu với thế giới bên ngoài, ông vì thế mà luôn tự trách bản thân, gia đình bất hạnh, tổn thương lớn nhất luôn là con cái. Nhưng bây giờ không biết làm sao con trai lại trưởng thành nhanh chóng, lại còn có thành tựu nữa, đây là điều làm ông thấy được an ủi nhất.

"Bí thư Cái ..."

"Đình Giáp, đừng gọi là bí thư, chúng ta đổi cách xưng hô được không?"

"Vẫn nên gọi bí thư thì hơn, hôm nay tôi tới đây là có chuyện công."

Tiểu Cái không chìm đắm trong tình thân, hắn lấy ra một tập tài liệu đặt trước mặt cha ruột mình. Cái Thiên Húc ngạc nhiên nhìn con trai của mình rồi lật qua loa tư liệu, mới xem lướt qua vài trang mà đã tái mặt, trán lấp tập mồ hôi, đứng dậy muốn đi về phía máy hủy tài liệu. Tiểu Cái khinh miệt nói:" Bí thư Cái, ông vẫn nhát gan như trước kia ... Giống như nhiều năm trước, nữ nhân kia dọa ông một chút, ông liền vứt bỏ mẹ con tôi, kết hôn với bà ta."

Câu này nói trúng ngay chỗ yếu hại, bí thư Cái bị con trai vạch trần chuyện xấu năn xưa, dừng tay, đóng chặt cửa, khiếp sợ nỏi:" Tiểu tổ tông ơi, con không muốn sống nữa à? Con thu thập tài liệu đen của Vương Nhất Dân làm gì? Đừng nói con, người ta muốn đập chết cha cũng dễ lắm. Đừng nghĩ người ta chỉ là cục trưởng, nhưng tân thị trưởng cũng phải nghe cục trưởng, giờ thu nhập tài chính nơi nào không dựa vào bán đất chứ?"

Chính là tư liệu đen về cục trưởng cục tài nguyên đất đai Vương Nhất Dân, có phê duyệt phạm pháp, có chiếm đoạt tiền bồi thường của nông thôn, còn cả xây dựng sân golf trái phép. Thậm chí là không ít tư liệu của vợ ông ta.

Bí thư Cái lại cắn răng muốn cho vào máy hủy tài liệu, nhưng nhìn con trai lại do dự:" Con kinh doanh sao lại hiểu mấy chuyện này?"

"Ông rốt cuộc hỏi vào vấn đề quan trọng rồi, nếu tôi nói đây là tài liệu do tân thị trưởng đưa cho, ông tin không?" Tiểu Cái hỏi:

Cái Thiên Húc giật bắn mình, hệ phái trong quan trường đấu đá tưng bừng, luôn là thế, tân thị trưởng không có căn cơ ở Lộ Châu, sớm có tin đồn, ông ta bị quan viên lớn nhỏ phía dưới gạt sang lề. Ai cũng muốn tranh thủ quyền lực, người này tố cáo người kia là bình thường, nhưng con mình sao lại dính dáng vào.

"Nói đơn giản như thế này, xã Đường Lê là nơi công ty bọn tôi nhìn trúng, có điều bị Ngũ Châu cướp mất, Ngũ Châu dựa vào cục tài nguyên ủng hộ, còn bọn tôi là thế lực mới giúp đỡ. Anh Đơn Dũng mà tôi hay nói với ông có khả năng thành con rể tân thị trưởng ... Cho nên bọn tôi muốn đánh gục ông ta." Cái Đình Giáp không rõ quan hệ được mất trong này, hoàn toàn là dựa theo lời của Đơn Dũng để bịa bừa:

"Con nói linh tinh cái gì thế?" Cái Thiên Húc sửng sốt:" Đơn Dũng là con rể của tân thị trưởng à, chưa từng nghe nói."

"Con gái ông ấy ở Mỹ, hôm nay trở về." Cái Đình Giáp tiết lộ:

"Nếu thế thì sao? Con làm gì?" Cái Thiên Húc không hiểu sao con trai mình từ lúc nào xen vào đấu tranh quan trường:

"Tố cáo."

"Tố cáo thế nào?"

"Ông hiểu mà, loại mạnh nhất, tố cáo bằng tên thật ấy."

"Chuyện đó không được, chẳng may trộm gà không được mất nắm gạo, không phải cha hại luôn cả bản thân sao?"

Cái Đình Giáp cũng biết muốn cha mình đi bước này là rất khó, tức giận nói:" Bí thư Cái, ông hay dở gì cũng là cán bộ Đảng, chẳng lẽ ngồi trơ ra đó nhìn thành phần hủ bại hoành hành."

"Con ơi, nói vậy là nói ai, có ai mà không hủ bại chứ? Dù tra cha thì cũng có cả đống vấn đề, chúng ta gây sự với bọn họ làm gì?" Cái Thiên Húc cho rằng con mình có thời gian quá dài ở trong nhà, không hiểu chuyện đời, thế giới quan cao thượng là tốt nhưng không thiết thực:

"Ông nhìn xong cái này xong hắng nói, ông chưa chắc đã biết chân tướng." Cái Đình Giáp không tranh cãi nữa, đem đoạn video hoàn chỉnh ra cho cha mình xem:

Cái Thiên Húc cũng loáng thoáng nghe tới chuyện va chạm ở thôn Đường Lê, giờ nghe nguồn cơn, lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng công nhân tập kích thôn dân thì há hốc mồm, dù có là phần tử hủ bại thì ông ta cũng đùng đùng nổi giận:" Quân khốn kiếp đó quá độc ác rồi, có cần làm tới mức đó không, chỉ vì xây một cái nhà máy xi măng mà đẩy người dân vào đường cùng à? Làm như vậy không xảy ra chuyện mới là lạ."

Nhưng dù cơn giận khó nén thì chí khí vẫn khó lập nên được, ông ta chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong văn phòng, căng thẳng tới trán toát mồ hôi còn liên tục lắc đầu, vẫn thấy chuyện này quá nguy hiểm.

Nhìn cái người mà mình vẫn luôn không muốn nhận này, Cái Đình Giáp bỗng nhiên gọi khẽ:" Cha."

Bí thư Cái đang đi vòng quanh tức thì sững người, đứng tại chỗ như bị điểm huyệt, ông ta đã bao lâu rồi không nghe thấy tiếng xưng hô thân thiết này, quay đầu nhìn con, hai mắt đã ươn ướt.

Cái Đình Giáp cũng có vẻ rất xúc động nói:" Mặc dù cha vứt bỏ mẹ con con, nhưng con vẫn coi cha là cha, cho nên tới giờ con vẫn không thay đổi họ của mình ... Cha đừng hiểu lầm, hôm nay con tới đây không phải là muốn nhờ cha giúp, mà là để từ biệt, nếu con xảy ra chuyện, cha để ý tới mẹ con thay con."

"Con, con muốn tố cáo?" Cái Thiên Húc đang cay cay sống mũi chợt hiểu ra câu từ biệt kia nghĩa là gì, quát:" Tuyệt đối không được."

"Con nhất định phải làm, người dân thôn Đường Lê hợp tác với bọn con đánh thương tàn tới mấy chục người, bất kể vì công hay vì tư con cũng phải liều một chuyến." Cái Đình Giáp đứng dậy, bộ dạng quyết chí một đi không về:

Bí thư Cái cuống cả lên, giang tay ngăn cản:" Tuyệt đối không được, muốn đi thì cha sẽ đi, con không hiểu chuyện quan trường thì làm được cái gì, con nghĩ nộp tài liệu lên thôi rồi đợi người ta điều tra là xong à? Không có chuyện đó đâu, tài liệu này đủ hủy hoại sự nghiệp của ông ta, khiến ông ta trắng tay, tù tội …. Ông ta dám giết người vì chuyện này đấy, không được … phải để cha, ít nhất là là bí thư khu ủy, muốn động vào phải kiêng dè"

"Nhưng chuyện này nguy hiểm lắm."

"Nguy hiểm thì sao, cha cũng 50 rồi, muốn lên thêm một cấp nữa là không thể, cùng lắm thì mất quan bãi chức, bọn họ làm gì được cha chứ. Tên khốn kiếp đó quá tham lam, ở khu Chương Trạch chính cha cũng không tự quyết được, sớm muộn cũng có người đâm hắn thôi." Cái Thiên Húc nghe một tiếng gọi cha kia tựa hồ đánh thức dũng khí thời trẻ, có người cha nào không muốn là anh hùng đỉnh thiên lập địa trong mắt con trai chứ, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để ông làm chuyện đó, nếu không cả đời này chẳng biết còn được nghe tiếng gọi kia lần nữa không:

"Cha ..." Cái Đình Giáp đau lòng, hắn tới đây là để lừa cha mình, thậm chí là báo thù, không ngờ lại đánh thức tình cảm cha con:

"Ừ, con ngoan, con hơn cha rồi, cả đời cha chẳng làm được chuyện gì tốt, coi như cha giúp con làm việc này." Cái Thiên Húc đã quyết, cầm túi tài liệu dẫn con trai mình xuống lầu, không gọi lái xe mà tự mình lái xe tới thẳng ủy ban kiểm tra kỷ luật:

Thế là một quả lựu đạn lớn ném thẳng vào quan trường Lộ Châu, không ai ngờ rằng bí thư khu ủy Chương Trạch lại bỏ mũ treo ấn quan, dùng tên thật tố cáo cục trưởng cục tài nguyên đất đai Vương Nhất Dân, liệt kê một loạt chuyện phạm pháp. Khiến kỷ ủy thành phố coi trọng cao độ, không thể không thận trọng xử lý, vì thế tạm thời cách ly Cái Thiên Húc đề phòng chuyện ngoài ý muốn.

Cái Đình Giáp không rảnh quan tâm tới cha mình, hắn tới nhà ông, đón nữ nhân hủy gia đình mình và đứa em gái cùng cha khác mẹ, đi đâu không rõ.

Chỉ tiết thế lực xung quanh Đoàn Viêm Quốc đang bị nhổ từng kẻ một.