Q3 - Chương 144 Phản kích sấm sét. (6)
Xã Đường Lê đã bị hai trung đội cảnh sát vũ trang phong tỏa nghiêm ngặt, Hứa Trung Hành không ra được, Tiết Diệc Thần cũng không vào được, chỉ biết đứng nhìn nhau như Ngưu Lang Chức Nữ.
Nơi xảy ra sự kiện đang khẩn cấp xử lý hậu quả, chuyện này làm cả trên tỉnh chấn động, phái một vị chuyên viên xuống hiện trường. Sự thực luôn kịch liệt hơn xa tưởng tượng, thôn dân phẫn nộ bao vây đám công nhân dưới sống mấy tiếng, bốn xe cảnh sát bị lật, chính phủ xã bị đập tan hoang. Thị trưởng Vương Tẩy Nhiên tới đây xử lý sự kiện khẩn cấp lúc xuống xe vẫn thấy nguy cơ này khó nhằn.
May mà đã phái lực lượng phong tỏa biên cảnh, biến cố không lan đi nữa, thị trưởng Vương phát biểu một bài diễn giảng đầy xúc động, hạ mình thỉnh cầu người dân thả cho anh em công nhân lên trước, tất cả những kẻ gây sự đả thương thôn dân sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật. Mấy tiến liền kích động làm tiêu hao nhiều tinh thần của thôn dân, đám công nhân kia cũng không phải là kẻ thù chính, nhìn họ run bần bật trong nước lạnh, bị cảnh sát cầm súng gom lại một chỗ, liền nguôi giận không ít.
Tiếp theo đó đội trưởng dẫn người đi thăm hỏi, lại cùng bàn việc với đại biểu thôn dân Đường Lễ, không ít vấn đề tích góp nhiều năm bị bung ra, nào là cứu tế, nào là bồi thường, nào là trợ cấp, rồi là thuế phí bất công nhiều năm và đồn công an phạt bừa bãi. Phàm gặp loại chuyện thế này, tốc độ xử lý của chính quyền thường rất nhanh, thị trưởng Vương hô lớn:" Phàm là ai có hóa đơn tạm, hôm nay sẽ được thực hiện, chính phủ thành phố hôm nay sẽ làm việc ở hiện trường, không xử lý xong vấn đề bỏ sót của Đường Lê, mọi người cứ ném tôi xuống sông. Còn có một tin tức tốt nữa nói với mọi người, nhà máy xi măng phê duyệt trái phép, thành ủy đang truy cứu trách nhiệm tương quan của những người chịu trách nhiệm."
Thái độ đổi được thời gian, tức thì người dân vội vàng chạy về nà lục ngăn kéo lục tủ tìm giấy, nhất thời quên luôn cả kiếm chuyện. Còn chính phủ thành phố khẩn cấp điều lượng lớn tiền mặt tới xã Đường Lên, làm việc ngay trong văn phòng chính phủ đầy mảnh kính vỡ, đồ đạc hư hỏng. Sự kiện quần thể thành sự kiện phát tiền, tâm tình của quần chúng vì thế mà cũng tạm thời ổn định trở lại.
Hai tiếng sau chuyên viên trên tỉnh xuống tới nơi, sau khi trao đổi với thành phố, dùng loa phóng thanh tuyên bố một tin tức dẹp yên dân phẫn:" Xã trưởng, bí thư đảng ủy xã, đồn trưởng đồn công an xã bị cách chức lập tức, có việc làm phạm pháp khác hay không giao cho cơ quan tư pháp truy cứu.”
Mùi thuốc nổ ở nơi này bị những tin tức sảng khoái lòng người liên tiếp dập tắt, không lâu sau, trước khi áp giải công nhân của Ngũ Châu lên đường, loa phóng thanh lại công bố tin tức: Toàn bộ chi phí thuốc men của thôn dân bị thương do chính phủ gánh vác toàn bộ, những gia đình có người bị trọng thương phủ tuất mỗi nhà không dưới 3 vạn, thực hiện ngay trong ngày.
Tin tức này khiến không ít thôn dân đang lo sinh kế ôm nhau khóc.
Chẳng ai suy nghĩ xem quần chúng đánh nhau, chính phủ thanh toán vừa không hợp lý lại không hợp pháp.
Nhưng thế thì sao nào, trong bầu không khí nhân trị này, có chuyện gì trong mắt người bàng quan là không lạ lùng đâu.
Lửa bị dập tắt từng chút một, nhưng ai đảm bảo nó không bùng lên một lần nữa?
Chuyện vẫn đang ủ mầm, chẳng ai biết kết quả cuối cùng của nó sẽ dừng ở đâu.
Trạm cung cấp nước trung tâm không có ai, nông gia nhạc Hưởng Mã Trại căn bản không có ai, thôn nghỉ dưỡng hồ Chương Trạch chỉ là công trường, nhà gỗ Hưởng Mã Trại chỉ có một bà béo tọa trấn, không có trong hồ sơ. Đi qua nhiều mục tiêu, bọn họ không tìm được người cần tìm.
Phần đông người liên quan đã biến mất, hỏi tới thì người khác không biết gì, như đột nhiên bốc hơi vậy.
Gần đến trưa thì bốn người trở về, thêm một lúc nữa liền có thêm bốn người khác cũng về, tám tên tùy tùng ở thành phố xa lạ này chạy như ruồi không đầu chẳng được việc gì. Nghĩ cũng phải, xảy ra chuyện lớn như thế người ta có ngu đâu mà không biết anh muốn gây bất lợi cho người ta, nơi nào tìm tới được là người ta dọn sạch rồi.
Vì thế một đám vệ sĩ được huấn luyện tiêu chuẩn chỉ biết trơ mắt nhìn.
"Cút hết ra ngoài." Giám đốc Đoàn chửi mắng từng người xong kết thúc bằng một màn tống cổ tập thể.
Chuyện càng lúc càng trở nên không thể nghịch chuyển, đã có hai trang web lớn cho đăng tin về sự kiện quần thể ở xã Đường Lê, từ quá trình cho tới đi sâu tìm hiểu nguyên nhân, đem chuyện xây nhà máy xi măng dẫn tới chuyện đánh đập người dân gây phẫn nộ. Cuộc ẩu đả phát động bất ngờ kia thành chiêu số ngu xuẩn nhất của giám đốc Đoàn, mọi chỉ trích nhất tề chỉ về Cty cầu cống Ngũ Châu. Tổng công ty đã lên tiếng, với hành vi không chính đáng của công ty con, sẽ nghiêm túc xử lý. Bộ tổng chỉ huy đường cao tốc cũng phái người tới hiện trường, công khai tỏ thái độ toàn lực hiệp trợ điều tra sự kiện, bọn họ quan tâm tới đường chứ chẳng phải công ty cầu đường nào.
Chẳng mấy chốc cái tên Ngũ Châu thối hoắc từ trong và ngoài nước rồi, e rằng dù anh có thực lực hùng hậu thì sau này cũng chẳng nơi nào dám để công ty danh tiếng thối hoắc làm công trình. Mặc dù mọi người đều làm như thế, nhưng chúng tôi làm không để lộ ra. Trên mạng đã có người nhục mạ cái tên Đoàn Viêm Quốc rồi, công trình khác do Ngũ Châu bao thầu cũng bị nghi ngờ.
Khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của Đoàn Viêm Quốc mang đầy nỗi u sầu, hắn không cam tâm, nhưng hắn dù dồn lực toàn thân mà cũng chẳng biết làm gì, thậm chí ngay cả người cũng không tìm thấy. Nếu như có thể tìm thấy chính chủ trước vài tiếng, hết thảy đều có thể vãn hồi, ít nhất cuộc xung đột thứ hai sẽ không xảy ra. Thậm chí xảy ra rồi tìm thấy vẫn có thể hóa giải, chẳng qua là vấn đề tiền thôi, còn bây giờ thì trừ tiền ra, tất cả đều thành vấn đề.
"Lão Đông, anh nói phải làm sao bây giờ?" Đoàn Viêm Quốc lần đầu tiên khiêm tốn hỏi ý kiến:
Nhân vật cao lớn thần bí có chút thương hại, biết đại thế đã không thể vãn hồi, nói nhỏ:" Chuyện xây dựng và kinh doanh thì tôi không hiểu, tôi cũng không hiểu anh cứ tìm người đó làm gì?"
"Tìm thấy càng muộn thì hiệu quả càng kém, nếu tìm thấy sớm thì có thể hóa giải, nếu muộn một chút, có thể đem chuyện cố ý tổ chức sự kiện quần thể từ y moi ra, chỉ cần ít chứng cớ thôi là tôi có thể gán tội lên y, như thế chúng ta còn có một cơ may sinh tồn. Đợi chúng ta ngã xuống thì vô ích, y sẽ thành người cười cuối cùng." Đoàn Viêm Quốc cay đắng, thời hạn hữu hiệu càng lúc càng gần tới 0, có điều hắn vẫn muốn tìm, nghiến răng nghiến lợi:" Y hủy sự nghiệp của tôi, tôi không ngại làm bất kỳ chuyện gì với y, nếu không làm gì đó, cả đời tôi cũng không tha thứ cho bản thân."
"Biện pháp thì có, nhưng không thể chạy lung tung như ruồi không đầu được."
"Vậy thì phải làm thế nào?"
"Nhạn Lạc Bình." Người mặt u ám nhả ra một địa danh:
Đoàn Viêm Quốc mở bản đồ Lộ Châu ra xem, những nơi có khả năng xuất hiện đều đánh dấu rồi điểm phân phối nước, nhà máy đồ khô, thôn nghỉ dưỡng, nông gia trại, nhà gỗ. Lúc này hắn mới hơi run, nhà đó kinh doanh có vẻ không nhỏ: "Sao lại có khả năng ở đó?"
"Chúng tôi bất đắc dĩ phải vào phòng điều hành của China Unicon, với thân phận của chúng tôi có khả năng làm vài việc người khác không làm được, tín hiệu di động ở Nhạn Lạc Bình. Nơi đó giống nơi này của anh, là sở chỉ huy ẩn giấu của y." Người cao nói:
"Nếu y không ở đó thì sao?"
"Tôi tra rồi, cha mẹ y luôn ở đó, nam là Đơn Trường Khánh, nữ là Đằng Hồng Ngọc."
Đoàn Viêm Quốc hiểu ra, chắp tay vái tạ, hai người kia không nói gì, đứng dậy đi luôn.