← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 148 Phản kích sấm sét. (10)

Mệnh lệnh gọn gàng dứt khoát, viên cảnh sát già dẫn đội đi, hú còi cảnh sát, thanh thế cực lớn. Sau lưng, Trương Vệ Hoa buộc tạp đề nhìn Đơn Dũng cười khùng khục không thôi, Đơn Dũng bị đánh thành đầu heo rồi, mặt cử động một chút là khó coi vô cùng, đám phía sau càng cười to. Vừa rồi còn căng như dây đàn, lúc này đã giống như một trò đùa, nhóm cảnh sát kia đợi ở nơi này một ngày một đêm rồi, chính là để đợi một nhóm cảnh sát khác, không ai hiểu chuyện gì xảy ra, ngay cả hai cảnh sát ở lại lấy lời khai cũng mù tịt.

Trương Vệ Hoa chẳng lạ, toàn bộ người đương địa đã bị rút đi, chơi nhà máy không thay đổi gì, khi ấy Đơn Dũng khẳng định, sơ hở này đối phương nhất định sẽ thấy cũng nhất định sẽ lợi dụng. Quả nhiên đúng là chui vào rồi, hắn nhìn cảnh sát cùng Đơn Dũng đi lên lầu, chỉ một điều không hiểu, viên cảnh sát già kia là phó cục trưởng cục công an thành phó, phó bí thư chính pháp ủy Kê Thụy Dung, người như vậy mà cũng nghe Đơn Dũng điều khiển.

Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa sổ, có người đang nói, xe được ngăn cách phía trước và phía sau. Kê Thụy Dũng ở phía trước kéo cửa ra, Đông Kiến Quốc nói thẳng:" Cục trưởng Kê, chúng ta là người cùng một hệ thống, đâu cần phải làm thế này."

"Ồ, vậy thì cậu nói xem phải làm thế nào?" Kê Thụy Dũng cởi mũ cảnh sát ra, mũ đội lâu khiến tóc xung quanh viền mũ thành nếp:

"Chúng tôi là người của tổng đội, ông không có quyền xử lý."

"Còn mang tâm thái đánh cuộc, trước khi thua sạch tui chỉ có lòng cầu may đáng yêu.”

"Tôi yêu cầu nói chuyện với tổng đội trưởng của chúng tôi." Đông Kiến Quốc tuy cố gắng giữ thể diện mà nói ra hai chữ yêu cầu, có điều khép nép hạ mình ra, dù sao cũng đang ở địa bàn người ta:

"Nhân chứng vật chứng đầy đủ, giờ mà anh còn nghĩ tổng đội trưởng sẽ bảo vệ anh à?" Kê Thụy Dũng quay đầu khinh bỉ nhìn người kia, đó là phó chính ủy tổng đội trị an tỉnh, cấp bậc còn cao hơn ông ta, thấy hắn còn chưa phục, dứt khoát nói:" Còn non lắm, không hiểu thế nào gọi là đại thế. Đừng tưởng rằng ỷ vào Đoàn Viêm Quốc là dám làm gì thì làm... Ha ha, họ Đoàn đó còn ngu ngốc hơn cả các anh, chuyện ở thôn Đường Lê đủ khiến hắn không thể trở mình nữa rồi, hắn lo thân còn chưa xong, hi vọng hắn bảo vệ anh à?"

Hối hận, trong lòng hối hận lắm rồi, Đông Kiến Quốc sao có thể ngờ mình lại ngã ngựa ở cái nơi bé tí xíu này, hắn nghiêm cứu về Đơn Dũng, chỉ là cho rằng cùng lắm là thằng ma cô ở quê thôi, vậy mà lọt vào bẫy người ta như thằng ngu. Tên mặt âm u là Dương Hành, cũng ghé tới hạ thấp giọng nói:" Cục trưởng Kê, chúng ta không thù không oán, cần gì để chuyện thành ra thế này."

"Ha ha, có hai loại người đáng chết, một là biết quá nhiều, các anh rõ ràng không phải." Kê Thụy Dũng mỉa mai:" Nhưng các anh thuộc loại hai, vươn tay quá dài."

Nói xong đóng ô ngăn cách không thèm để ý nữa, thứ duy nhất đợi kẻ phía sau là xét xử.

Khoang sau tối tăm, chỉ có một cái đèn trần, Đông Kiến Quốc và Dương Hành đều hiểu, người ta đang nói chuyện Duy Đặc, chính bọn họ dẫn người tra xét đóng cửa Duy Đặc. Lần đó cứ nghĩ mình giành toàn thắng rồi, ai ngờ chôn lại mầm họa, giờ thua sạch sành sanh...

……………… ………….

"Sao lại đánh nhau với người ta?"

Một vệ sĩ từ cửa sổ tầng 18 nhìn xuống, hai tên đồng bọn bị thương không nhẹ, một người dìu một phải cõng, xa xa nhìn xe cảnh sát hú còi đi tới, có quần chúng chỉ năm vệ sĩ. Là cảnh sát chống bạo động, cách đó mấy chục mét đã lập tuyến cảnh giới, cảnh sát cầm tiểu liên nấp sau xe, tiến lên, đám đông hỗn loạn, khắp nơi là người đi bộ bỏ chạy. Nhiều nơi trên đường, xe không kịp đổi hướng kẹt cứng một chỗ, đại sảnh khách sạn đông nghịt, bảo an không chen ra được, loạn từ ngoài loạn vào trong.

Vệ sĩ quay đầu lại thấy ông chủ thản nhiên như không, hắn cũng biết, trong mắt ông chủ, đám người bọn họ chỉ là những cái khiên thịt thôi, sẽ chẳng có tí thương hại nào ở đây đâu. Sử dụng súng trái phép không phải là tội nhỏ, bị cảnh sát bắt được thì phải ngồi vài năm, nếu không đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài, khiến người ta khó tránh khỏi cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Thực ra Đoàn Viêm Quốc chẳng rảnh mà quan tâm, hắn đang sốt ruột liên hệ với ai đó, muốn phái xe tới, nói ở đây không an toàn. Lát sau lại gọi điện về tổng công ty, dùng mối quen biết điều người tới xử lý sự cố. Lát thì lại liên hệ với bạn bè trong nghề, nghe ngóng động tĩnh của bộ tổng chỉ huy đường cao tốc. Hắn cuống rồi, không phải vì người dưới, mà là chuyện làm ăn, là sự nghiệp cả đời của hắn.

Hít... Có vệ sĩ lỗ mũi nở ra, ngửi thấy một mùi lạ, hắn lẩm bẩm:" Mùi gì thế?"

Hai người khác mũi cũng hit hít, mùi chất hóa học, đám vệ sĩ này rất chuyên nghiệp buột miệng hô:" Khí acetylene, mau mau tra nguồn."

Khiếp hãi, mấy tên vệ sĩ lùng sục ba gian phòng thương vụ, cái mùi lờ mờ kia càng lúc càng đậm, tên cầm đầu kệ, không còn kỵ húy gì, nữa, che mũi hét lên với Đoàn Viêm Quốc:" Đi mau lên.... Cái này nồng độ đậm tới điểm phát nổ, một đốm lửa thôi cũng đủ cho chúng ta xong đời đấy... Nhanh..."

"Hả?" Đoàn Viêm Quốc sợ tới mặt cắt không ra máu, cuống cuồng thu dọn đồ đạc:

Cách đó gần 2 km theo đường chim bay, Vũ Tử quỳ một chân tay cầm ống nhòm nói vào bộ đàm:" Chúng chuẩn bị ra rồi... Hai tên vệ sĩ đi trước, mục tiêu ở giữa, còn một tên đoạn hậu nữa."

Cách một cánh cửa không nhìn thấy bên ngoài, Hàn Kiềm đặt một thiết bị điện tử to bằng cổ tay không dày lắm dán sát vào tường của gian phòng đối diện, cẩn thận liên kết với một sợi dây, thuận theo tường kéo xuống, công tắc cầm trong tay ra hiệu. Hắn và Điền Quân đều áp mặt vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân.

An toàn, vệ sĩ nhìn qua lỗ quan sát trên cửa, không thấy bóng người, mở cửa ra. Không ngờ kêu thảm thiết, một, à không, ba chùm ánh sáng mạnh lóe lên, mắt nhói đau rồi tối thui. Tiếp đó là tiếp bốp chát, hai tên vệ sĩ đi đầu co giật ngã uỵch xuống đất, tay vừa mới sờ tới báng súng.

Mắt cảu Đoàn Viêm Quốc cũng không nhìn thấy gì hoảng sợ định bỏ trốn, đột nhiên một thứ lạnh ngắt dí vào trán, toàn thân hắn run lên hóa đá. Tên vệ sĩ cuối cùng vẫn đang chớp mắt liên hồi cố gắng hóa giải ảnh hưởng, hắn nhiều thời gian nhất, rút súng chĩa ra ngoài, quát:" Ai?"

"Giám đốc Đoàn, làm sao thế?" Lại hỏi một câu nữa, hắn ra sức chớp mắt, nhưng vì không nhìn thấy gì cho nên không dám nổ súng bừa bãi. Tiếp ngay đó chân vang lên tiếng tạch tạch, hắn run run vài cái ngã xuống. Điền Quân khom lưng dí điện vào chân hắn.

"Đi thôi." Hàn Kiềm áp giải người bịt miệng Đoàn Viêm Quốc:

Điền Quân tháo thiết bị cường quang, đây là thứ hay dùng trên sân khấu, sau khi cải tạo không khác gì lựu đạn lóa, một giây lóe lên ba lần, không chiếu mù mắt chó không tính.

Đại thế đã qua, tên cầm đầu bị bắt, Vũ Tử thở phào, thu ống nhòm lại khẽ nói:" Đón hàng."

Khi nghe thấy đối phương chuẩn bị ra, Dương Hướng Binh đã khóa van, thứ này đúng là có khả năng gây nổ, nhưng bọn họ không định làm tới mức đó, chỉ hun cho lũ chuột chạy ra ngoài mà thôi. Đám vệ sĩ kia được đào tạo chuyên nghiệp, chắc chắn nhận ra mùi này, quả nhiên là mới phun một chai là đối phương đã chạy. Thực ra không ra mới an toàn, mở hết cửa sổ ra, cùng lắm là ngất xỉu.

Hắn chỉnh lại quần áo đi ra như chẳng hề có chuyện gì, có điều vừa tới chỗ rẽ là chạy nhanh vào cầu thang bộ. Cửa vừa mở ra hai người kia cũng vừa vặn áp giải Đoàn Viêm Quốc xuống lầu. Hành lang không có ai, ra hiệu một cái hai người kia kéo nhanh người đi, tiếp theo đó vào một gian phòng đóng cửa lại.