Q3 - Chương 149 Không biết nổi tiếng từ bao giờ. (1)
Trong cái túi đeo màu nâu mà Vũ Tử đã căn dặn họ chú ý trước đó có chứa laptop, di động, thẻ ngân hàng, chìa khóa... Tất cả bị vét hết ném vào bao. Hàn Kiềm ra hiệu Dương Hướng Binh mang đồ đi trước, rồi lại sai Điền Quân về tầng 17 xóa hết dấu vết, nếu không quá trình phạm tội bị truy ra thì không hay.
Hai người kia vừa đi, Hàn Kiềm chùm mặt, bịt miệng Đoàn Viêm Quốc bị ấn xuống ghế, trói chặt cả chân lẫn tay. Chính hắn cũng không ngờ rằng chẳng tốn một viên đạn đã bắt được người, hắn nhật tin, đặt lên bàn laptop đã chuẩn bị sẵn, thiết bị phát sóng, kết nối camera cao cấp vào laptop, tít một tiếng, đã vào mạng.
Kế hoạch thẩm vấn chính thức bắt đầu.
Dương Hướng Binh rút sớm nhất, hắn đi ra từ cửa sau, cửa trước đã bị cảnh sát chặn hết rồi, hắn đi bộ tới vị trí ước định trước, lên xe rời đi.
Điền Quân ra chậm hơn vài phút, phải quét dọn phòng, thu lại bốn bình acetylen, mang lên sân thượng, giấu ở dưới bồn nước, nơi ấy e mấy năm chẳng ai tới một lần. Sau đó bình thản như không đi tháng mấy tới tầng 1, chen lấn ra bãi đỗ xe thấy Từ Thiếu Trung ở trong đám đông xem bắt ác đồ dùng súng. Hai người lẫn trong đám đông không định đi, lúc này bảo an đã đem toàn bộ ghế sô pha, ghế ngồi đẩy ra cửa đại sẵn chặn kín lại, sợ có ác đồ cầm súng xông vào.
"Điền Kê, Hướng Binh đi chưa?" Từ Thiếu Chúng hỏi:
"Đi rồi, bên mày không sao chứ?" Điền Quân luôn ở Đông Minh cắm chốt giám sát, hắn rất thông thạo nơi này:
"Không sao, vừa phá một cái thì bên này đánh nhau, bảo an cũng chạy hết, căn bản là không ai chú ý tới giám sát.
"Bên trên còn ba tên bị ngất, trong tay có hàng nóng, hay đâm cho một thằng một phát đi."
"Không được, lão đại bảo bớt sinh sự thôi, vệ sĩ mà để mất chủ thì trừ chạy trốn ra còn lựa chọn nào nữa?"
Lão đại trong miệng bọn họ là Đơn Dũng, Điền Quân không ý kiến gì nữa, cũng không làm việc vẽ rắn thêm chân.
Cảnh tượng ở bên ngoài lại càng loạn, cách điểm xảy ra sự cố không xa hai tên băng thiết cao bị 110 chặn, vậy mà hai tên này ngang nhiên ra tay, vung dao muốn chém cảnh sát. Có điều tính nhầm rồi, những người tới đây không phải là dân cảnh bình thường chỉ làm công tác ghi chép. Đoàng, đoàng, hai phát súng liên tiếp khiến cả hai quỳ xuống hàng luôn, mấy cảnh sát xông tới đè xuống đất, trước tiên khống chế người đã rồi tính sau. Năm tên vệ sĩ kia thì có 2 bị trọng thương, sớm đã ném súng sang bên giơ hai tay đầu hàng, khàn giọng gào cứu anh em tôi... Vệ sĩ nằm trên mặt đất mất máu quá nhiều, bịt chỗ dao đâm ở ngực và bụng, càng ngày càng yếu, đúng là học võ cao có cao cũng không bằng một con dao.
Tới mấy chục cảnh sát súng ống đầy đủ bao vây ác đồ, sau khi giải trừ uy hiếp mới thực hiện cấp cứu. Ác đồ tới, quần chúng chạy, cảnh sát tới, quần chúng vây xem, vây vòng trong vòng người, ối trò hay. Cảnh sát lập giới tuyến một lúc bị quần chúng xô ra, đành phải phân phối một nửa lực lượng bảo vệ giới tuyến, một nửa điều tra nguyên cớ.
Không dễ tra tí nào, bang thiết cao kia tan đàn xẻ nghé biến sạch rồi còn đâu, lái xe cũng chạy mất, người vây quanh thì chỉ thấy phần nào, chẳng ai nói được đúng sai, vì thế trong lúc tìm hiểu chỉ biết nói là bang thiết cao chém người khiến người ta nổ súng báo thù.
Có người biết rất rõ ngọn ngành đang nấp ngoài tuyến cảnh giới, dựa vào tường một cửa hiệu rượu đắt tiền, cười tới toàn thân rung chuyển, còn đắc ý hỏi hai thằng đệ béo:" Thấy thế nào, chơi kích thích không?"
Lúc này đương nhiên là không còn sợ nữa, vênh váo rồi, Lôi Đại Bằng vỗ ngực:" Anh mày năm đó ở quảng trường Bát Nhất một cái chai đâm gục mấy thằng, bang thiết cao tuy có tiếng, nhìn trình độ thường thôi."
"Lôi ca, đừng cao hứng vội, chẳng may anh xúi bẩy bang thiết cao bị lộ, chúng nói là tên thành quản béo ép làm, vậy thì anh thảm rồi." Lật Tiểu Lực là tên theo chủ nghĩa bi quan:
Bạch Thự Quang là tên theo chủ nghĩa vào hùa:" Đúng thế Lôi ca, người ta chỉ cần miêu tả tướng mạo, không cần tra cũng biết là anh."
"Con mẹ nó, sao tôi không nghĩ ra chứ, hỏng rồi, chuyến này mà bị tóm thì khỏi làm cán bộ quốc gia nữa." Lôi Đại Bằng cũng chột dạ, sau đó tức tối tát hai thằng đệ béo làm hỏng tâm tình của hắn:" Sợ cái buồi, anh mày chỉ bảo hắn đi rạch xe, không bảo hắn đi liều mạng... Hai thằng vương bát đản này dọa anh, lần này không giống lần trước chưa kịp mặc quần đã bị chặn trên giường, hoàn toàn có thể chối phải không?"
"Đúng, đúng, Lôi ca uy vũ." Lật Tiểu Lực nói:
"Đúng đúng, Lôi ca uy vũ." Bạch Thự Quang vỗ mông, móc trong túi ra hai cái bánh, bẻ ra chia đều, mỗi người một miếng, vừa ăn vừa xem, tựa hồ làm một chuyện đắc ý lắm. Lật Tiểu Lực hiếu sự đem đoạn video quay được đăng lên mạng đặt tên "đại ca cầm súng nộ chiến băng thiết cao", sau đó hớn hở xem lượt click tăng lên, quên hết chuyện nguy hiểm mới rồi.
Nhìn hiện trường hỗn loạn, Hàm Kiềm chuẩn bị xong, thả rèm xuống.
Hắn kéo chùm đầu của Đoàn Viêm Quốc ra, có điều lập tức dán gì đó lên mắt giám đốc Đoàn, vẫn không nhìn thấy gì. Điều hòa trong phòng mở khá lạnh, trong bóng tối im lặng một lúc, giám đốc Đoàn ăn sung mặc sướng đã quen sợ run cầm cập. Hàn Kiềm dí một thứ vào trán Đoàn Viêm Quốc, không phải súng, chỉ là một cái bật lửa kim loại hình tròn.
Có điều thế cũng đủ dọa cho Đoàn Viêm Quốc răng va vào nhau cành cạch:" Hảo hán, tha mạng."
"Đoàn Viêm Quốc, bây giờ mày đã hiểu là giết mày rất dễ chưa?"
"Vâng, vâng... Hảo hán đừng giết tôi, tôi có rất nhiều người." Đoàn Viêm Quốc nói líu lưỡi:
Hàn Kiềm nhìn thấy đũng quần hắn ướt cả mảng thì thu súng giả về, khinh bỉ:" Có tiền tác dụng mẹ gì, tao bóp cò một cái thì tiền biến thành di sản hết."
"Vâng, vâng, vâng, hảo hán, anh muốn bao nhiêu tôi đều cho anh." Đoàn Viêm Quốc mắt không thấy gì, sợ hãi thì đã ngấm vào tận xương, ngay cả là ai ra tay mà cũng không biết, chết thật quá oan. Hơn nữa bao nhiêu vệ sĩ như thế bảo vệ, vẫn dễ dàng bị bắt sống, hắn sợ, sợ chết mà chẳng biết nguyên nhân, sợ thành con ma hồ đồ.
"Tao lấy đầu mày còn dễ dàng như thế, lấy tiền của mày khó khăn gì mà phải cần mày cho." Hàn Kiềm mất một lúc mới nói được, nếu bắt cóc tống tiền, đây là con cá béo, nhưng hắn sợ không tiêu hóa nổi, có cho hắn thêm mười cái mạng nữa cũng không dám chơi sau lưng Đơn Dũng như thế:
"Vậy vậy... Hảo hán, đừng giết tôi, anh muốn gì, muốn nữ nhân, muốn nhà..." Đoàn Viêm Quốc run lẩy bẩy hẳn chẳng nghĩ ra được thêm cái gì dụ dỗ đối phương nữa.
"Tao không cần gì hết, chỉ cần thứ mày biết để đổi mạng mày, nếu mày nói dối, không nói, hoặc ấp úng, tao cho mày đi làm con ma hồ đồ. Chân tay mày quấn toàn dây điện, có muốn thử cảm giác điện chạy qua người không?" Hàn Kiềm gằn giọng, cái này là thật:
Đoàn Viêm Quốc rối rít nói:" Không, không, không cần.. Á..."
Một dòng điện chạy quá người, Đoàn Viêm Quốc lá hét, sợ hãi khuếch đại dòng điện cả trăm lần, hắn thở hổng hộc, người ướt sũng như vừa vớt dưới nước lên. Rất lâu sau mới nghe thấy giọng nói quen thuộc mà kinh khủng kia:" Nói thân phận của mày, tên tuổi, chức vụ."
"Tôi là Đoàn Viêm Quốc, 41 tuổi, là chủ tịch công ty công trình Lộ Châu."
"Tới Lộ Châu làm cái gì?"
"Làm cầu, cầu cao tốc."
"Còn gì nữa."
"Tôi muốn xây một cái nhà máy xi măng."
"Vậy nói xem, tặng cho cục tài nguyên bao nhiêu tiền, tặng thế nào, ai tặng?"
"Tặng cho Vương Nhất Dân 100 vạn, do cấp dưới của tôi Hứa Trung Hành dẫn người đi tặng, tiền mặt để vào trong một cái thùng mỳ ăn liền, là ngày 12.”
"Còn ai nữa."
"Còn cả bí thư thành ủy Trương, tặng một tòa biệt thự ở Bắc Kinh."
"Vì sao tặng biệt thự?"
"Ông ấy hứa nghĩ cách kiếm cho tôi một mảnh đất."
"Nói tiếp..."
"Còn có cục trưởng cục công an thành phố Lưu Thượng Phương, tôi tặng cho một cô bé, tên Tiểu Mai, lão đó là thứ sắc quỷ."
"Còn nữa, nói tiếp đi."