← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 150 Không biết nổi tiếng từ bao giờ. (2)

Trong bóng tối Đoàn Viêm Quốc đột nhiên hiểu ra, kẻ này muốn moi tin về mình, mà làm thế chắc là vì tiền hoặc vì mục đích nào khác. Nếu như có mục đích, chỉ cần không phải là nhắm vào cái đầu của hắn thì hắn thấy vẫn có thể chấp nhận được. Hơn nữa những người hắn nói, hắn nghĩ bất kể là ai mà dám đứng ra tố cáo sẽ thành công địch.

Vì thế giám đốc Đoàn không sợ nữa, nói lưu loát, nói thao thao bất tuyệt, hắn còn nghĩ, chỉ cần không chết là còn cơ hội, tương lai có người lấy thứ này ra uy hiếp hắn là hắn có cơ hội moi kẻ đó ra băm vằm xé xác. Hoặc chẳng cần hắn ra tay, những người hắn nói ra sẽ tự động thủ."

Sự thật thì Hàn Kiềm sau khi chích điện đã lặng lẽ khép cửa rời đi, có điều máy vi tính trên bàn vẫn nói:" Còn nữa, nói tiếp."

Thủ đô Bắc Kinh cách đó mấy nghìn km, một đơn vị tọa lạc trong con ngõ hoàn toàn không đáng chú ý ở vành đai ba, đây là trung tâm an toàn thông tin thuộc cơ cấu ngoại vụ. Bọn họ vô tình bị một cú điện thoại vượt trùng dương quấy rầy, truyền thông nước ngoài đưa tin xấu nữa rồi.  Chủ nhiệm ra lệnh phân tịch địa chỉ IP truy tìm vị chí, phía dưới gõ phím rào rào.

Lại là một sự kiện oanh động nữa, nghe nói truyền thông lớn trong ngoài nước đều nhận được một địa chỉ IP, thẩm vấn trực tiếp một nhân vật lớn, thẩm vấn có tên thật, địa điểm thật, sự kiện thật. Ngay cả người kia cũng đã xác nhận, trừ mắt bị dán thứ gì đó che chắn, bằng mắt thường cũng nhận ra được khớp với ảnh cụp, chính là Đoàn Viêm Quốc. Lúc này giám đốc Đoàn vẫn còn đang ba hoa về thành tựu cuộc đời của mình."

"Bí thư thành ủy XX, tôi tặng cho ông ta bốn nữ nhân, lớn nhất 21 tuổi, nhỏ nhất 18, đều trường nghệ thuật chọn ra, tuyển vào công ty tôi, chuyên môn làm công tác quan hệ xã hội... Thật đấy, đúng là có người không thích tiền, chỉ thích nữ nhân, còn thích nữ nhân đặc biệt nhỏ, sở thích của con người đùng là rất đặc thù..."

Vị lãnh đạo kia biết được tin mà tim vọt lên cổ, video vẫn tiếp tục, thời gian đang chạy khớp với thời gian hiện tại, nói cách khác, sự kiện này vẫn đang xảy ra. Bối cảnh bức tranh là rèm cửa, không biết ngồi đối diện là ai mà thẩm vấn còn hữu hiệu hơn cả kỷ ủy.

"Chủ nhiệm, ở Lộ Châu, tín hiệu di động."

"Lập tức thông báo địa phương, bảo họ bất kể thế nào cũng phải moi cho ra."

Bóng người bận rộn qua lại, điện thoại, fax liên tục gửi tới Lộ Châu.

Nghe nói IP đó là lan truyền tới không ít diễn đàn, một số truyền thông nước ngoài coi đây thành thông tin phản ánh thực tế của TQ phát ra. Các nơi không có một chút tự hào dân tộc nào như Hong Kong, Ma Cao ra sức tuyên truyền. Trong hoàn cảnh mạng internet mất khống chế, hiện giờ không ai thống kê được có bao nhiêu người xem được video này, chắc chắn rất nhiều. Không ít diễn đàn đã bàn tán sôi nổi, có người tặng cho giám đốc Đoàn mỹ danh "anh tin nóng". Từ trên xuống dưới thì như lửa đốt, yêu cầu công an địa phương tổ chức lực lượng kỹ thuật, lập tức tìm ra kẻ bêu mặt quốc gia, bêu ra tận nước ngoài này.

Một tiếng sau, hơn bốn mươi kỹ thuật viên thông tin tinh anh của Lộ Châu tập hợp ở phòng máy nhà cung cấp dịch vụ, truy tìm cái địa chỉ IP phiêu hốt không ngừng kia. Công việc này không khó khăn lắm, chim non cũng biết, nhưng nó truyền lên trang web nổi tiếng của nước ngoài, nhà cung cấp dịch vụ không dám dừng, dừng một cái sợ mục tiêu sẽ biến mất. Nghiêm khắc mà nói, thủ pháp này chỉ xuất hiện ở phần tử khủng bố nước ngoài, đó là ghi hình chặt đầu, sau đó thông qua internet lan truyền. Có điều dám truyền hình trực tiếp thế này thì vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.

Phân tích, định vị, tìm kiếm, khóa chặt địa chỉ: Khách sạn quốc tế Đông Minh.

Vì thế lại không biết xe cảnh sát từ đâu ra hú còi từ nhiều hướng lao tới thẳng khách sạn Đông Minh, nơi này chưa kết thúc vụ án nổ súng. Người dẫn đội thấy lãnh đạo cục và trung tâm an toàn thông tin cùng xuất hiện thì biết sự thể nghiêm trọng, lập tức phong tỏa tòa nhà, hạn chế ra vào. Sau đó men theo định vị tín hiệu, tìm kiếm tới tận từng phòng khách sạn 21 tầng.

Tầng 17, phòng 1706, cửa cầu thang bộ, xác nhận tín hiệu, cảnh sát phá cửa xông vào, giám đốc Đoàn vẫn kể say sưa.

"Tôi từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, anh em bạn bè từ nhỏ của tôi người tệ nhất thì chức vụ cũng cao hơn thị trưởng của các anh. Hảo hán, anh thả tôi ra đi, anh muốn làm chuyện gì, tôi nói một câu, dù anh muốn làm thị trưởng Lộ Châu cũng có thể bàn bạc. Anh nhất định không thích quan trường... Hay là tôi đưa anh ra nước ngoài, anh nhất định thích thế giới tự do ở nước ngoài, so với cái xã hội khốn nạn của chúng ta thì hơn nhiều."

Cạch, laptop bị gập lại, giám đốc Đoàn lại bị chùm đầu, bịt miệng, còng tay, đưa đi.

Lúc này là 17 giờ 45 phút, Đoàn Viêm Quốc đã tâm sự trên internet trước toàn thế giới 4 tiếng, sự kiện Ngũ Châu có thêm nội dung mới. Lần này thì người thiên hạ không ai không biết chàng rồi.

Hậu quả trực tiếp của việc này là toàn bộ công trình mà Ngũ Châu đang thi công bị tạm dừng, tổng công ty lo lắng liên lụy tới nghiệp vụ chỉnh thể đã phát tin cứu vãn, hủy mã số danh nghiệp của Cty công trình cầu cống Ngũ Châu. Nghe nói là chỉ thị của bên trên, để phòng có kẻ hiếu sự moi ra thêm tấm màn đen.

Đoàn Viêm Quốc không bị giam ở Lộ Châu, trong ngày hôm dó liền biến mất, hoặc nói một cách chuẩn xác là, bị biến mất.

Từng đội cảnh sát căng thẳng như ra trận bao vây khách sạn, khi chùm đầu đưa nghi phạm đi thì Trương Vệ Hoa đang ở bên đường xem, ngồi trong xe đợi rất lâu, buồn chán xuống xe mua quả dưa ăn. Kết quả xuất hiện rồi, người đã bị đưa đi.

Hắn lên xe đưa dưa cho Đơn Dũng, Đơn Dũng vừa gặm dưa vừa xem rất hào hứng, Trương Vệ Hoa thì lại có chút sợ hãi, nhận thức với Đản ca sâu thêm một tầng, hắn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện lớn cỡ nào, nhưng chắc là không nhỏ được, hạ giọng hỏi:" Đản ca, lần này anh gây chuyện quá lớn rồi, bản thân anh không sao chứ?"

"Sao chó gì, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, anh chẳng làm gì, anh là người bị hại." Đơn Dũng mặt mũi thâm tím, mũi còn nhét giấy, trông rất tức cười:

Thế nhưng Trương Vệ Hoa không cười nổi:" Em vẫn chưa hiểu con mẹ anh làm sao chỉ huy được phó cục Kê, anh có bản lĩnh đó rồi cần quái gì chơi với bọn em?"

"Ài, ngốc, anh sao chỉ huy được." Đơn Dũng thành khẩn nói:" Nhưng trong trại giam có người chỉ huy được ông ta."

Trương Vệ Hoa buột miệng:" Lão Sài ư?"

Đúng là Lão Sài, con địa đầu xà tu luyện còn lâu hơn Đơn Dũng, hơn nữa kinh doanh thứ sát mép cấm đó, nếu không có ô dù bảo vệ cấp trọng lượng ở Lộ Châu sao được. Trương Vệ Hoa rùng mình:" Ý anh nói, phó cục Kê chính là..."

"Ô dù bảo hộ." Đơn Dũng phun ra bốn chữ, còn cười gằn:" Cậu biết quá nhiều rồi, cẩn thận có người tới nhà cậu tra công tơ điện đấy."

Một câu làm Trương Vệ Hoa nín luôn, Đơn Dũng ném vỏ dưa đi, vỗ vỗ cái túi màu nâu để trên đùi, nói địa điểm cần đi. Thấy Trương Vệ còn chưa từ trong chấn kinh tỉnh lại, y cười rất đắc ý, giấy vệ sinh nhét lỗ mũi vểnh lên.

"Đản ca, anh không phát hiện anh cười rất đê tiện à?" Trương Vệ Hoa hậm hực phun một câu lái xe đi, có điều hắn hiểu Đơn Dũng, nụ cười này xuất hiện tức là thành công rồi, một màn kinh tâm động phách mấy ngày qua được đặt dấu chấm hết.