← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 154 Tương phùng cũng là biệt ly. (1)

Sài Chiêm Sơn khuỳnh chân như vị đực từ trại giam đi ra, người đón hắn đưa mặt nhìn nhau bật cười.

Lão Sài mãi mãi luôn là bộ dạng không nhanh không chậm, không nóng không lạnh đó, trước thế nào thì giờ vẫn thế, chẳng có gì thay đổi. Điều bất ngờ duy nhất là đích thân giám đốc trại giam tiễn chân ra tới tận ngoài cửa. Nghi phạm được tự do chẳng hề cảm kích với người trông coi, không có chuyện khom người chào, bắt tay thì vẫn có, còn giám đốc trại giam thì như tiễn chân thân thích ghé chơi.

Thế giới bên ngoài và bên trong kỳ thực không khác biệt là bao, chỉ cần anh có đủ tiền đủ quyền thì ở trong đó vẫn cữ sống thoải mái. Chứ còn không à? Lão Sài vào trại giam hai tháng lại còn trắng trẻo béo tốt hơn, thấy người đến đón đứng lại cười.

Đám anh em vây quanh, Sài Chiêm Sơn mỗi tay khoác một người, Đơn Dũng định đi tới thì Lý Mân Liên ở phía sau giữ lại, ý bảo đừng tới. Đơn Dũng lập tức hiểu ra, mấy người kia luôn ẩn trong bóng tối, ít tiếp xúc thì hơn. Sau khi xảy ra chuyện ở khách sạn Đông Minh, y không gặp họ nữa.

Lão Sài rất dứt khoát, chỉ gặp mặt mấy người kia nói vài câu, đám Điền Quân, Dương Hướng Binh, Hàn Kiềm, Từ Thiếu Trung đều lên xe đi ngay, mà nhìn xe của mấy người họ, Đơn Dũng cũng thấy rách nát quá. Bốn người kia trước khi đi nhìn về Đơn Dũng gật đầu cười coi như chào hỏi. Chỉ có Vũ Tử là vẫn đi cùng Lão Sài, đến khi tới trước mặt hai người, Sài Chiêm Sơn nhìn Đơn Dũng một lượt rồi ôm eo Lý Mân Liên không nói một lời. Đơn Dũng đang ngớ ra thì Vũ Tử đẩy khẽ, Đơn Dũng ngồi sau xe.

Trước giờ Lão Sài là người lầm lì ít nói, thậm chí là không thích nói, lần này bình an cũng phần nào nhờ phẩm chất ưu tú đó.  Đơn Dũng qua chuyện này mới nhận ra, rễ của Lão Sài sâu lắm, mình muốn làm được tới mức đó cũng phải mấy chục năm. Y vừa mới lên xe thì Lão Sài đã quay đầu lại trách móc:" Thằng nhãi, tôi ngồi trong đó hơn hai tháng vậy mà cậu không vào thăm tôi lấy một lần."

"Anh ở trọ chứ có phải thường trú đâu, vào thăm làm gì?" Đơn Dũng thực ra một thời gian sau sự việc rất rảnh rỗi, nghe nói Lão Sài trong đó rất tự do, trừ không thể ra khỏi trại ra thì thoải mái đi lại. Ngoài ra Lý Mân Liên và Vũ Tử thường vào thăm, nên Đơn Dũng chẳng tới.

Lý Mân Liên cũng quay lại:" Cám ơn anh Đơn Dũng, đây là vố đẹp nhất mà tôi từng thấy."

"Tôi có làm gì đâu, chỗ mang tính quyết định vẫn là anh Sài." Đơn Dung khiêm tốn nói, lấy ra cái túi nhỏ căng phồng, đưa Lão Sài, con dấu công ty vỏ bọc, dấu tài vụ, tuy là công ty vỏ bọc, nhưng trong đó đầy chặt:" Anh Sài, tôi có dùng ít tiền trong đây, thuê người cũng lo lót đủ chuyện mất hơn 200 vạn, còn lại 1600 vạn có lẻ... Nữ nhân của anh ở đây có tôi coi rất kỹ, không ai đụng vào cả."

Lý Mân Liên bật cười đưa tay ra muốn cù Đơn Dũng, Đơn Dũng né tránh. Sài Chiêm Sơn gật gù:" Giờ tới lúc chia chác rồi, Đơn Dũng, cậu thấy tôi đưa cậu bao nhiêu thì thích hợp."

"Tùy anh quyết." Đơn Dũng nhún vai:

Sài Chiêm Sơn và Lý Mân Liên nhìn nhau, hai người tựa hồ đã có quyết định, Lão Sài ném cái túi vào lòng Đơn Dũng, làm y giật mình:" Này này anh Sài, mới vào trại có hơn hai tháng, không tới mức coi tiền như bùn đất mà cho tôi hết thế chứ?"

"Cậu mơ à? Tiền đưa cậu đầu tư đấy, chẳng may chúng tôi ở ngoài kẹt tiền cũng có chỗ mà lấy chứ. Bây giờ tôi không cần, bán Duy Đặc và hội sở Duy Long Loan cũng có khoản lớn rồi." Sài Chiêm Sơn đắc ý:

Đơn Dũng lại giật mình lần nữa, nhìn sau xe thấy hành trang đã chuẩn bị đầy đủ, kinh ngạc hỏi:" Hai người muốn đi à, đi đâu?"

"Không nói cho anh biết." Lý Mân Liên cười hạnh phúc:

"À, hiểu rồi, trong nước kín đáo, ra ngoài thì vênh váo, bây giờ người có tiền nào chẳng thế." Đơn Dũng đoán ra hai người này muốn ra nước ngoài tha hương, chắc là Lý Mân Liên đã trải đường xong cả rồi:

"Đừng nói với tôi là cậu không nỡ đi nhé." Sài Chiêm Sơn cười ha hả, dù sao chuyện chưa hoàn toàn lắng xuống, ở trong nước nói không chừng có biến cố, lánh đi một thời gian rồi tính:

Đơn Dũng cầm túi:" Bố trí xong thì thông báo cho tôi, tôi nghĩ cách gửi tiền qua cho hai người."

"Mân Liên, em thấy chưa, anh nói với em rồi mà, thằng nhãi này gian thì gian, nhưng không dám ăn bẩn tiền của anh đâu." Sài Chiêm Sơn nói đùa:

Lý Mân Liên thì lại rất nghiêm túc:" Tạm thời chúng tôi không cần tới tiền, tôi và anh ấy thương lượng rồi, đặt tiền vào tay anh là hợp lý nhất, đừng lo chúng tôi không tìm anh đòi tiền."

"Nếu tôi làm ăn bị lỗ thì sao?" Đơn Dũng đề phòng trước:

Lý Mân Liên bĩu môi khinh bỉ:" Có người khiến anh lỗ vốn được mới lạ, anh lỗ bao nhiêu, tôi bù cho anh bấy nhiêu."

Đơn Dũng cười, ở Lộ Châu bây giờ thực sự y muốn lỗ cũng cần phải cố gắng.  Sài Chiêm Sơn vỗ vai Đơn Dũng, hết thảy không cần phải nói, sự kiện này rốt cuộc làm hắn hạ quyết tâm cuối cùng, đuổi khách:" Đừng lề mề nữa, cần chia tay rồi, tôi kiếm chỗ sống nửa cuộc đời còn lại đây... Này, cậu cũng biết ý một chút đi, thế giới hai người của chúng tôi, cậu xen vào làm cái quái gì vậy hả? Không thấy bản thân chướng mắt à?"

Đơn Dũng có chút xấu hổ, thở dài cáo biệt, thậm chí có chút quyến luyến xuống xe. Vũ Tử nói với Sài Chiêm Sơn vài câu, quả nhiên hai người kia cũng đuổi hắn đi nốt, phóng xe đi mất hút.

Người đi không lưu luyến, người ở lại nhìn theo.

"Ông chủ Đơn, cho tôi đi ké xe về nhé?" Vũ Tử hồi lâu sau mới nói:

"Được, anh Sài an bài anh thế nào?" Đơn Dũng nhìn gương mặt chất phác của hắn hỏi:

"Anh ấy nói để tôi theo cậu."

"Theo tôi à?"

"Ừ". Vũ Tử gật đầu:

Đơn Dũng suy nghĩ, nét mặt dần cứng đờ, tư duy tựa hồ xoáy quanh chi tiết nào đó, đột nhiên bật cười lẩm bẩm:" Lão Sài, cái thứ vương bát đản này còn để lại một chiêu phòng hờ."

"Là sao, các cậu sao lại đều như thế, ai nấy thần thần bí bí." Vũ Tử không thích, hắn là người sảng khoái dứt khoát:

"Ha ha, có biết vì sao anh có thể ở lại không, vì anh biết không nhiều, tham dự không nhiều, đó là nguyên nhân anh ta dặn tôi không được để anh trực tiếp động thủ."

"Vì sao?"

"Tại anh có một vợ hai con, gánh nặng lớn chứ sao nữa." Đơn Dũng cười nói:

Vũ Tử hiểu ra, thảo nào hắn đi theo Sài Chiêm Sơn rất lâu mà vẫn chỉ là thân phận lái xe, không được nâng cấp lên tâm phúc. Không phải là không thể, mà là Sài Chiêm Sơn cố ý chiếu cố, nếu không đã chẳng ném hắn ra ngoài một mình mở điểm phân phối nước.

Đơn Dũng khẽ hỏi:" Thủ hạ của Lão Sài không chỉ có mấy người Hàn Kiềm đâu, hôm đó có một người nấp trong chỗ tối bắn tên bảo an, anh biết là ai không?"

"Không biết." Vũ Tử rùng mình, chắc chắn là một trong bốn người kia gọi tới, loại người đó càng ít người biết càng tốt, hắn chúng nói nhỏ:" Mấy năm trước có một việc, có nhà chèn ép Duy Đặc rất dữ, lôi kéo đi không biết bao nhiêu em gái đầu bảng, một thời gian cảm giác không duy trì được nữa... Sau đó cái nhà đang khí thế rất mạnh kia ở ngoại tỉnh bị người ta bắn một phát, thế là không dám về Lộ Châu nữa."

Đơn Dũng biết mà, thực lực Lão Sài đầu chỉ có thế, tặc lưới liên hồi:" Cho nên anh rất sùng bái Lão Sài đúng không?"

"Ừ, tôi luôn sùng bái anh ấy."

"Vậy anh nói xem, người anh luôn sùng bái vì sao lại đi như thế, còn bán cả chuyện làm ăn có thể quật khởi, lại còn bỏ lại đám anh em bất kể sống chết?"