← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 155 Tương phùng cũng là biệt ly. (2)

Câu hỏi này làm khó Vũ Tử rồi, hắn gãi đầu gãi tai không rõ đáp án. Đơn Dũng khoác vai hắn:" Bởi vì làm những chuyện này quá nhiều sẽ không quay đầu được nữa, cũng không thể sống như người bình thường được. Anh ta phải đi, mọi người mới có cơ hội rứt khỏi cuộc sống cũ."

"Đâu cần thế, bây giờ ai còn gây khó dễ cho anh ấy nữa."

"Anh không hiểu tình thế rồi, nếu anh ấy còn ở Lộ Châu, sẽ có rất nhiều người thấp thỏm. Mà tôi nghĩ, bỏ đi như vậy không phải là ý của anh ấy đâu, thế nhưng như vậy cũng không tệ, rút lui rời đi làm một phú ông, tốt hơn là tương lai không có kết cục tốt đẹp. Tuy mất anh danh cả đời, nhưng đổi lại được nửa đời bình yên." Đơn Dũng dám khẳng định là Lý Mân Liên muốn đi, thực ra Lão Sài và đám thủ hạ kia biến mất, y cũng bỏ được tảng đá trong lòng, đó là những người có thể uy hiếp tới y:

Vũ Tử không hiểu lắm, không muốn nghĩ nữa:" Mà tôi theo cậu thì làm được gì?"

"Lái xe, được không?"

"Được, điểm phân phối nước để vợ tôi lo liệu, thuê thêm người là được."

"Thế là tốt rồi, lái xe một ngày để tôi ngồi làm ông chủ xem." Đơn Dũng lên xe ngồi lòng đã có tính toàn:" Hay là thế này đi, anh tới Đường Lê, trông coi nông trường, mục trường, rồi làm quản đốc luôn. Đợi đường làm xong, bằng vào lợi nhuận bán cát đá, anh cũng có thể thành một tiểu tài chủ rồi. Những người ở lại của Duy Đặc, nếu muốn đổi nghề thì anh dẫn theo, nơi này không lo thiếu cái ăn, chỉ lo thiếu nhân thủ, sau còn làm du lịch, cần những người như họ."

"Tốt quá, được." Vũ Tử hớn hở, hắn tin anh Sài sẽ không nhìn nhầm người:

Đơn Dũng không ngờ gặp lại thành cáo biệt, cũng không ngờ Sài Chiêm Sơn ném tiền lại cho y, cái túi nặng trĩu đó cũng chẳng làm y vui lên được. Giờ đã hiểu vì sao rất nhiều người giàu lại không vui, vì niềm vui mà tiền đem tới có hiệu quả hữu hạn. Ở trên xe y còn lật báo xem những tin tức lẻ tẻ về vị phó bộ trưởng ngã ngựa kia, y rất muốn đi, dù chỉ là để nhìn một cái, hỏi một câu.

Song lăn lộn ở cái chum thuốc nhuộm cuộc đời lâu, y cũng không rõ mình đã bị cuộc đời nhuộm thành màu gì, chỉ biết mình không còn là chàng trai ngây thơ lúc mới ra trường. Nghĩ quá nhiều, trải qua quá nhiều, làm y không còn dũng khí từng có nữa.

Đơn Dũng buổi trưa về đón Trịnh Cẩm Thiền, tới Nhạn Lạc Bình ăn cơm, thời gian trước cha mẹ y đều tới nhà Lão Trịnh ở tỉnh thành làm khách, hai nhà bây giờ thân thiết lắm rồi. Đằng Hồng Ngọc cứ nắm tay Trịnh Cẩm Thiền hỏi hết chuyện này tới chuyện khác, rồi còn ghé tai cô thì thầm gì đó, nhìn Trịnh Cẩm Thiền đỏ mặt lúng túng, Đơn Dũng biết thừa mẹ lại phát bệnh thèm con dâu rồi.

Buổi chiều lên đường tới Đường Lê, hai người ngồi cùng xe, Vũ Tử lái xe dẫn đường, Đơn Dũng hỏi mấy lần mẹ y thì thầm cái gì vào tai cô, Trình Cẩm Thiền cười lớn nói, dì Đằng hỏi thấy con trai dì thế nào? Có mấy cô gái theo đuổi đấy, nhưng mà dì chỉ thích cháu thôi, cháu nói với dì xem, có thích thằng con ngốc của dì không? Nó hơi đen một chút nhưng làm việc chăm chỉ lắm.

Thấy mẹ quảng cáo mình như thứ hàng ế, Đơn Dũng xấu mặt, chẳng hỏi thêm nữa, Trịnh Cẩm Thiền coi đó như câu chuyện cười, mẹ cô cũng hay lải nhải đem chuyện xấu hồi nhỏ kể ra. Có điều hôn sự thì e là không thể giới quyết theo cách truyền thống, vì hai người đều không phải người truyền thống, có lẽ vì lợi ích, có lẽ vì niềm vui trên giường. Đơn Dũng thấy, nương tử dấm sẽ không hạ mình gả cho ai đó nếu vẻn vẹn chỉ là vì thích người đó.

Cô ấy là tổng giám đốc, cần phải suy tính toàn cục chứ không phải riêng vấn đề tình cảm.

"Lại nghĩ gì thế? À phải rồi, sao không thấy Lão Sài?" Trịnh Cẩm Thiền thấy Đơn Dũng trầm mặc tựa hồ có tâm sự, hỏi:

Đơn Dũng thở dài:" Đi rồi."

"Là đi luôn rồi ấy hả?"

"Ừ, đi luôn rồi, dẫn theo một em gái đi chu du thế giới rồi, anh cũng không biết, anh ta thông qua Lý Mân Liên ủy thác toàn bộ chuyện kinh doanh thôn nghỉ dưỡng cho Tống Tư Oánh quản lý. Đúng là có nhãn quang, kiếm được người biết làm."

"Cũng có phần của anh còn gì."

"Hai thôn nghỉ dưỡng anh chiếm 25%, Tư Oánh 20%, còn lại là của Lão Sài, thế là giờ Tư Oánh thành bà chủ của anh rồi."

"Hi hi, để em tính chuyện làm ăn của anh thế nào nhé? Cho tới bây giờ, anh không khống chế cổ phần ở bất kỳ chuyện làm ăn nào, anh cũng không bảo em đầu tư vào thôn nghỉ dưỡng, cơ hội tốt như thế mà bị bỏ lỡ."

"Anh muốn kiếm tiền, nhưng anh khuông muốn toàn bộ thời gian và tinh lực của anh bị tiền kiếm hết. Em không thấy mấy tháng qua anh bận tới ăn một bữa cơm ngon cũng chẳng có, anh chịu không thấu nữa rồi, anh mong bọn họ đều kiếm tiền hộ anh mà không được ấy chứ."

"Hừ, đồ ngốc."

Đây cũng là điểm Trịnh Cẩm Thiền không thể hòa hợp với Đơn Dũng, y có rất nhiều ý tưởng độc đáo, có lý, nhưng cuối cùng kết quả đi làm nền cho người khác, nếu là cô nắm toàn bộ chuyện làm ăn đó trong tay thì giờ đã hình thành cả một tập đoàn rồi.

Xe rời đường cấp hai, đi vào núi, tức thì cảnh sắc tươi đẹp đã thu hút hết sự chú ý của Trịnh Cẩm Thiền.

Ở gần là cây cối mấp mô, tiếng ve không dứt bên tai, mở cửa xe ra là làn khí nóng dễ chịu ập tới, trong không khí mang theo mùi thơ của cỏ và đất. Phóng mắt ra xa là rặng núi liên miên, màu xanh ngút mắt, giữa núi rừng ruộng bậc thang mới thu hoạch để lại rạ màu hoàng kim. Trịnh Cẩm Thiền không nhịn được la hét xuống chặng đường, thấy cái gì cũng hỏi.

Xe đi vào xã, có con sông nước trong vắt, một đám trẻ con cởi truồng nghịch nước, Đơn Dũng thò đầu ra quát:" Này, đứa nào rơi mất trym thế kia, mau nhặt lên đi."

Đám trẻ con vội đứng thẳng lên nhìn xuống, phát hiện bị mắt lừa, thế là cầm đá ở sông ném tới, Trịnh Cẩm Thiền cười ngã lăn ra ghế.

Con đường từ xã tới thôn đã làm xong, hỗn hợp cát đá xi măng, nén rất chặt, đi hai km liền nhìn thấy trụ cầu mười mấy người ôm không xuể đã được dựng lên, chiếc cầu dài 1.4 km bắc ngang qua khe núi này chính là nơi có độ khó thi công lớn thứ hai toàn bộ tuyến đươngf cao tốc.

Non nửa người lao động ở công trường là của Sử Gia Thôn, nửa còn lại là của thôn Đường Lê, nào là xe ba bánh, xe bốn bánh, máy cày và xe công trình cùng nhau vận chuyển cát. Bốn trạm trộn bê tông làm việc hăng say, dưới ánh nắng gay gắt, khắp nơi là những đại hán mình trần.

Trịnh Cẩm Thiền lại phát hiện một chuyện làm cô không vui, đợi Đơn Dũng từ công trường lên xe, cô chỉ tay nói:" Anh xem kìa, thế kia, quá là quá là..."

Là phụ nữ đang sàng cát, rất có tiết tấu, cát lọc qua lưới mới là cát có thể dùng trong xây dừng, từ xa có thể nhìn thấy cô gái đó thi thoảng lau mồ hôi, Đơn Dũng không thấy có gì lạ:" Sao thế?"

"Nữ nhân mà cũng phải làm chuyện này sao?" Trịnh Cẩm Thiền nhăn mặt như thấy thứ gì đó tàn khốc lắm."

"Ở nơi này nữ nhân không chỉ sinh ra sức lao động, mà họ chính là sức lao động, không còn cách nào khác, em biết thu nhập bình quân cả năm của xã là bao nhiêu không? 1.400 đồng, còn là thổi phồng lên rồi, không làm không được."

"Cái gì, một nghìn tư, anh nhầm à, phải là bình quân tháng chứ?"

"Năm đấy, thế là khá rồi, thôn Đường Lê còn chưa đạt được mức trung bình đó."

Chấn kinh liên tiếp chấn kinh, Trịnh Cẩm Thiền không nói được lên lời nữa, có câu chưa tới Bắc Kinh chưa biết chức anh nhỏ, chưa tới Quảng Đông chưa biết tiền anh ít. Bây giờ cô thấy phải thêm một câu, chưa xuống dưới quê lạc hậu, chưa biết có bao nhiêu người nghèo. Nhà vách đất tương bao đắp đá là tốt đấy, có nhà ngay cả ngói còn không đủ, thứ giá trị nhất trong nhà có lẽ là một con gia súc lớn hoặc một cái xe ba bánh chạy dầu, cả nhà dựa vào đó mà sống.