← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 163 Gian nan trắc trở, chuyện vẫn chưa xong. (7)

Mời anh ạ." Phục vụ viên đưa tay mời Đơn Dũng mặc áo tắm vào phòng xông hơi của hội sở:

Ăn uống, trò chuyện, chỉ có Đơn Dũng và Vương Tẩy Nhiên, trong bữa cơm không nói gì hết, sau bữa cơm ông ta mời Đơn Dũng đi tắm nước nóng để giải mệt mỏi. Đơn Dũng không khỏi nghĩ, lãnh đạo bây giờ đúng là khôn như khỉ, trần truồng đi vào không gian hơi nước nghi ngút, bằng với giải trừ toàn bộ vũ trang, muốn giở trò gì kiểu ghi âm cũng không thể.

Lúc này đàm thoại mới chính thức bắt đầu, bậc thềm vòng cung, ao nước chứa được mấy người, thị trưởng Vương phất tay cho phục vụ viên lui, vươn người bấm nút tạo sóng, ông ta thả mình vào chỗ sóng đó, gọi Đơn Dũng tới. Hai người nằm ngang trong nước, chỉ lộ cái đầu, Đơn Dũng có cảm giác quai quái, thị trưởng cũng chẳng khác gì người thường, cởi hết rồi cũng chỉ có hai quả trứng một khẩu pháo... Cùng lắm thì là chăm sóc không tệ, người rất trắng, bụng chỉ có ít thịt thừa thôi.

"Hoàn cảnh nơi này không tệ chứ?" Vương Tẩy Nhiên thuận miệng hỏi:

"Tốt ạ." Đơn Dũng đáp:

"Cơm nước có hợp khẩu vị không?"

"Tốt ạ."

"Vậy tôi kể cho cậu một câu chuyện nhé, chính là chuyện thanh niên sáng nghiệp."

"Tốt ạ."

Vương Tây Nhiên quay đầu nhìn Đơn Dũng khoan ngoái ngâm nước nóng, ông cười ha hả, cảm giác thằng bé này còn chút thiếu tự nhiên, lòng hiểu rõ vì sao:" Cậu cũng giỏi lắm, làm không tệ, có điều tôi vừa có được chút tin tức, cậu khả năng gặp phiền toái rồi."

"Thế ạ." Đơn Dũng đã trải qua nhiều việc lắm rồi, vẻ mặt và ngứ khí không có chút hoảng loạn nào:

"Tôi nghe nói cục công an đã dùng kỹ thuật hình sự khôi phục lại người bắt cóc Đoàn Viêm Quốc ở khách sạn Đông Minh."

"Ồ."

"Khôi phục rất chuẩn xác, hình như đều là người của Duy Đặc."

"Ồ."

"Bước tiếp theo là truy lùng rồi, chuyện này quá lớn, cảnh sát sẽ không dễ dàng buông tay đâu." Vương Tẩy Nhiên vẫn nhìn chằm chằm Đơn Dũng:

"Ồ." Đơn Dũng chẳng ngẩng đầu, chẳng mở mắt, vẫn đáp lại bằng một câu chẳng nóng chẳng lạnh như vậy:

Chuyện này làm thị trưởng Vương bực bội, chuyện khiến ông ta tim đập chân run, người chấp hành lại chẳng có tí phản ứng nào. Chuyện kia ông cho rằng tới chín phần là người bên cạnh làm, vậy mà giờ nhìn lại chẳng hề giống. Hồi lâu sau ông ta gạt nước về phía Đơn Dũng:" Chẳng lẽ cậu không lo chút gì à?"

"Lo cái gì ạ?" Đơn Dũng rốt cuộc cũng sửa lời:

"Chàng trai, nếu như thẳng thắn với nhau chúng ta có thể nói chuyện. Nếu cậu dùng thái độ này thì chúng ta không có gì để nói nữa đâu." Vương Tẩy Nhiên nói thẳng thừng:

Đơn Dũng lau mặt ngồi dậy:" Cũng được, chuyện này cùng lắm có chút liên quan tới cháu, lại chẳng liên quan gì đến chú, đâu cần bàn chứ."

Ồ, câu này nghe thoải mái lắm, Vương Tẩy Nhiên yên tâm quá nửa, lãnh đạo đều sợ người bên cạnh biết quá nhiều. Đơn Dũng tuy không phải người bên cạnh, nhưng y thuộc loại biết quá nhiều, tới mức làm thị trưởng Vương tinh thần bất an. Chẳng may tên nhóc này bị mắt, y đem chuyện ông ta cung cấp tài liệu lộ ra, thế thì thể diện của thị trưởng khó coi. Hơn nữa nếu lộ ra chuyện Đơn Dũng là chủ mưu của vụ bắt cóc ở Đông Minh thì sĩ đồ của ông ta chấm hết.

Vì thế thị trưởng Vương cân nhắc từ ngữ, nói:" Tiểu Đơn, tôi còn nghe nói khi Đoàn Viêm Quốc khi bị bắt cóc ở Lộ Châu mất không ít đồ, trong đó có một tài liệu gì đó rất quan trọng. Theo lý mà nói tôi không nên hỏi tới chuyện này, có điều cân nhắc vì an toàn, thứ này tôi thấy giấu cho kỹ thì hơn, tốt nhất là hủy đi, cậu thấy sao? Dù sao đó không phải thứ mà cậu thao túng được."

"Nếu cháu nói chấu không lấy thì chú có tin không?" Đơn Dũng nói câu này thì thấy đối phương rõ ràng là không tin:" Chú Vương, nếu lấy thì cháu chẳng sợ nói cho chú, cháu thực sự không lấy, nhưng có kẻ lấy đi rồi, hiện giờ ai cũng nghi cháu lấy, chú phải phân xử cho cháu."

"Tôi phân xử cho cậu thế nào?" Vương Tẩy Nhiên bật cười:

"Tức là lúc cần nói thì nói giúp cháu một câu thôi, lại chẳng ai chứng minh cháu lấy được." Đơn Dũng nói một câu hàm hồ:

Điều này làm Vương Tẩy Nhiên càng nghi ngờ y lấy thật, khuyên:" Thứ đó đặt vào tay ai cũng là một quả bom, hơn nữa nó đã bắt đầu hại người rồi, nếu thực sự xảy ra chuyện, tiếng nói của tôi không ích gì. Đừng bảo tôi cậu không biết, hai vị cục trưởng quản lý quốc lộ ngã ngựa rồi, sóng gió trên quan trường còn hiểm ác hơn giang hồ, nói không chừng có kẻ lòng dạ bất chính nào đó đang tính kế cậu."

"Ha ha, giống như chú tính kế Vương Nhất Dân hả?" Đơn Dũng đột nhiên nói:

Câu này làm Vương Tẩy Nhiên nổi giận vượt kiểm soát, bẹp một phát, ném vào mặt Đơn Dũng, đứng bật dậy rời ao nước, quay đầu lại phẫn nộ nói:" Tôi tới chỉ để nói với cậu, tôi và cậu không có liên quan gì hết, dù Vương Nhất Dân là tôi bảo cậu tố cáo thì sao? Ở chuyện này hai chúng ta đã không ai nợ ai nữa, còn dây dựa không có lợi cho cậu đâu."

Đây là lời uy hiếp, Vương Tẩy Nhiên luôn lo Đơn Dũng không giữ mồm giữ miệng, nhìn bộ dạng biếng nhác của y lại càng tức.

Đơn Dũng bật cười đổi xưng hô:" Muộn rồi thị trưởng Vương, chúng ta đã ngồi trên cùng một con thuyền, chú không giúp tôi cũng không được."

"Hừm, nằm mơ giữa ban ngày."

"Nếu tôi nói tôi đã nắm được điểm yếu của chú, nhất định chú sẽ không tin nhỉ?"

"Có khả năng đó à, tôi mà bị cậu uy hiếp sao? "

"Vậy chú cứ kiên nhân nghe xem có phải là uy hiếp không? Đúng, chú đưa tôi tài liệu bẩn của Vương Nhất Dân, bảo tôi nghĩ cách, chuyện này không uy hiếp được tới chú, nhưng còn chuyện lớn hơn mà chú chắc là không biết." Đơn Dũng lau nước trên mặt:" Chuyện ở Đông Minh do tôi làm, không liên quan tới chú, nhưng video của Đoàn Viêm Quốc đưa tới truyền thông nước ngoài lại là một người liên quan tới chú."

Vương Tẩy Nhiên giật đánh thót, sợ điếng người.

Đơn Dũng tiếp tục nói:" Người này vừa nghe nói chuyện tham quan ô lại hiếp đáp người dân liền đồng ý ngay, chú nói xem, nếu tôi sa lưới rồi, đem chuyện này lộ ra, chú nói xem kết quả là gì? Chú sẽ không thể không biết là ai chứ?"

Cái tên xuất hiện ngay, Vương Hoa Đình, Vương Tẩy Nhiên máu xông lên đầu, thiếu chút nữa ngất xỉu, chỉ Đơn Dũng mắng:" Mày, mày, mày là thằng vô sỉ, lợi dụng sự lương thiện và chính trực của Hoa Đình."

"Ông thì khác gì hả, không phải ông lợi dụng tôi à? Vốn chuyện này tôi không muốn xen vào, vì tôi chực sự không hiểu các mối quan hệ trong đó, cả Vương Nhất Dân trông thế nào tôi còn không biết. Chính là ông, tối hôm đó đã lại tỏ ra cực kỳ khách khí với tôi, dạy cho tôi phải làm sao, chuyện gì có thể dập chết Vương Nhất Dân. Ông biết tôi có tiền án đúng không? Ông xua hổ nuốt sói, căn bản bất chấp sống chết của tôi, ông nói chính ông còn thấy vinh dự khi gặp được Đoàn Viêm Quốc, tôi đụng vào Vương Nhất Dân là đụng vào Đoàn Viêm Quốc, ông còn không phải đang lợi dụng tôi là chàng trai nhà quê không hiểu chuyện quan trường sao, vì trong mắt ông, tôi chết chắc rồi. Tôi không ngại bị lợi dụng, nhưng tôi ghét bị lợi dụng xong rồi đá sang bên." Đơn Dũng chẳng nể nang gì:

Khí thế thị trưởng Vương xuống luôn:" Cậu độc ác lắm, bảo sao tuổi còn trẻ mà đã có gia sản lớn như vậy. Được, cậu nói đi, muốn làm gì? Nếu là chuyện quá đáng thì khỏi, cùng lắm tôi để Hoa Đình mãi mãi không về nữa."

"Dù sao chúng ta chẳng thể trở thành cha vợ con rể, càng không thể trở thành bạn, tôi chẳng ưa gì ông, quen nhau lâu vậy, tôi đã lần nào đề xuất yêu cầu nào chưa, hay toàn đem lại lợi ích cho ông? Đơn giản thôi, lợi dụng nhau lần nữa, ông giúp tôi chùi đít cho sạch, đừng để người ta bám đít tôi."