Q3 - Chương 162 Gian nan trắc trở, chuyện vẫn chưa xong. (6)
Tách", đèn tối đi, trong phòng hội nghị đa công năng chi đội hình sự tp Lộ Châu, mấy màn hình tinh thể sáng lập lòe, sau ánh sáng yếu ớt đó là những gương mặt âu sầu và đôi mắt sáng quắc. Nghe nói vụ án khách sạn Đông Minh có tiến triển mới, kinh động lãnh đạo trên cục. Vụ án này ngay cả tổ chuyên án tỉnh cũng không mò ra manh mối gì, trú ở Lộ Châu hơn một tháng rồi rút quân, ngược lại đại đội trọng án thuốc chi đội hình sự Lộ Châu tìm ra manh mối đầu tiên.
"Đây là chứng cứ ngoại vi chúng tôi thu thập được, nghi phạm không để lại vân tay, lông tóc dấu chân hay bất kỳ thứ gì khác. Hơn nữa Đông Minh là khách sạn liên quan tới người nước ngoài, tỉ lệ thuê phòng tương đối cao, nhân khẩu lưu động hàng ngày chừng 900. Chúng tôi tra ngược camera ba ngày trước khi chuyện xảy ra, vẫn không tìm được mục tiêu trọng điểm. Khi vụ án xảy ra, bảo an ở phòng cung cấp điện bị đánh ngất, toàn bộ camera giám sát bị phá, nên trong khách sạn không để lại bất kỳ tư liệu hình ảnh nào. Năng lực chống điều tra của nghi phạm rất mạnh, toàn bộ phủ pháp điều tra thường quy đều không dùng được."
Triệu Gia Thành thay đổi hình ảnh, là cảnh chiến đấu giữa vệ sĩ và băng thiết cao:" Có điều ở vụ nổ súng chúng tôi thông qua camera giám sát an ninh có được hình ảnh từ xa... Mọi người xem đi, độ phát súng đầu tiên là từ người vây quanh bắn ra, điểm này đã xác nhận."
Hình ảnh được phóng lớn, bị che khuất bởi đám đông là phương hướng, một phát súng bắn ra, vệ sĩ nhũn chân, băng thiết cao thừa thế xông lên, biến thành hỗn chiến.
Triệu Gia Thành lại nói:" Người Duy Ngô Nhĩ rạch xe đã chết, cụ thể vì lý do gì một người bán dưa lại đi rách một chiếc Astro Martin giá cực đắt thì chúng ta không biết nguyên nhân. Tôi nghĩ chẳng qua là cố ý bỏ tiền thuê mà thôi, chỉ cần cho tiền, đám người này dám làm... Vì thế chúng tôi suy đoán thế này, nhiệm vụ của nghi phạm nổ súng là thu hút sự chú ý của vệ sĩ dưới lầu, lái xe và người bán dưa đánh nhau, hắn nổ súng đổ dầu vào lửa, để tiện cho người bên trên ra tay."
"Tổng cộng có sáu vệ sĩ, ba người kia đâu?" Chi đội trưởng hỏi:
"Vẫn đang tra tung tích, chứng kiến hiện trường đầu tiên là phục vụ viên của Đông Minh, theo miêu tả của họ, khí đó ba vệ sĩ cùng ngã ở cửa, cô ấy cho rằng bọn họ chết rồi, không ngờ có người nhúc nhích, cô ấy đi gọi người, đợi người tới thì không thấy ba vệ sĩ kia đâu. Tôi đối chiếu với camera ghi hình ngoài khách sạn thì ba người này nhân lúc hỗn loạn chạy mất. Khi vệ sĩ đành mất chủ mà mình bảo vệ, bát cơm này coi như hỏng rồi, lại còn là ông chủ lớn, thế nên họ trừ bỏ chạy thì không còn cách nào khác. Chúng tôi đã gửi thông báo hiệp trợ điều tra về nguyên quan của họ, tới giờ tạm thời chưa có kết quả."
Rất đơn giản, nội ứng ngoại hợp, thu hút một phần vệ sĩ để tiện ra tay, đem mục tiêu xuống dưới một tầng để thẩm vấn, trong lúc hoảng loạn ai ngờ giám đốc Đoàn bị bắt cóc ở ngay dưới lầu. Cách làm to gan đó khiến Triệu Gia Thành phải tặc lưỡi, bất kể là va chạm với phục vụ viên hay vệ sĩ đều hậu họa vô cùng, nhưng bọn chúng đã làm được.
Cục trưởng Kê cũng là cảnh sát lâu năm, hỏi:" Vật bị mất có xuất hiện không?"
" Không phát hiện ở Lộ Châu, theo danh sách tổ chuyên án cung cấp thì đồng hồ, ví tiền, thẻ ngăn hàng, laptop, bật lửa, toàn là những thứ giá trị không nhỏ. Chúng tôi phát ảnh cho đồn công an hiệp trợ điều tra ở chợ second hand và hiệu cầm đó, nhưng chưa bao giờ thấy. Thứ quan trọng như vậy, chúng tôi cho rằng đã không còn ở Lộ Châu." Triệu Gia Thành vẫn truy lùng vật bị mất, hắn có thể cảm giác rõ ràng, trong đó có vấn đề mà ở vị trí của hắn không nên hỏi, cho nên hắn cũng không biết là có thứ gì khiến tổ chuyên án không buông tay. Theo lý mà nói, mục tiêu phải nhắm vào những kẻ gây án mới đúng.
"Nói phát hiện của cậu đi." Cục trưởng Kê nói, không phát hiện ra thứ bị mất, tựa hồ làm ông ta mất hứng thú:
"Phát hiện của tôi từ hình ảnh giám sát còn sót lại, tôi nghĩ, cho dù chúng phá hỏng camera thì cũng phải vào đã thì mới phá hỏng được. Cho nên dù chúng che giấu thế nào thì khẳng định đã xuất hiện ở camera giám sát. Sau nhiều lần tra không kết quả, tôi dùng cách ngốc nhất, phóng đại toàn bộ hình ảnh rồi đem đối chiếu với kho thông tin tội phạm... Kết quả phát hiện ra cái này." Triệu Gia Thành di chuyển chuột, hình ảnh vừa phóng đại, người nghe ít ỏi ồ lên:
Có ba hình ảnh được làm sáng, tựa ánh sáng sân khấu, không thể nhận ra tướng mạo đặc trưng, mà thu nhỏ lại thì chỉ là bức tranh bình thường, không có gì khác biệt.
Triệu Gia Thành giải thích:" Chuyện này không khó, người hiểu nguyên lý điện tử đều làm được, trên y phục hoặc trên mũ thêu lên ống phản quang, có thể gây nhiễu đại bộ phận ánh sáng, ảnh chụp ra sẽ thành thế này. Từ điểm này phản ánh ra nghi phạm từng làm việc liên quan tới nghề điện tử. Bằng vào chiêu này, chúng ra vào khách sạn như chỗ không người. Có điều thông minh bị thông minh hại, chính vì thế mà chúng ta xác định có bốn nghi phạm tiến vào khách sạn, trừ đặc trưng gương mặt ra thì chúng ta có chiều cao, thể hình, trang phục, trải qua một tháng mô phòng, chúng tôi đã có hình ảnh phác họa."
Bốn nghi phạm đã bị bại lộ, cao lớn, gầy gò, cân đối, trừ khuôn mặt ra thì đã được máy vi tính mô phòng lại, Triệu Qua Thành lại nói:" Khi kiểm tra hiện trường chúng tôi luôn không hiểu vì sao Đoàn Viêm Quốc bị phục kích, sau căn cứ tin tức của tổ chuyên án phản hồi, bọn họ bị ép ra. Vì thế chúng tôi tìm nguồn gốc khí thể, cuối cùng tìm thấy dưới gầm giường của Đoàn Viêm Quốc có một cái lỗ chưa bít lại. Nếu có người dùng chiêu hiểm này, vậy hắn phải ở khách sạn không chỉ một hai ngày, như thế khó tránh khỏi chạm mặt phục vụ viên, vì thế nghi phạm đầu tiên đã được chúng tôi phác họa ra."
Một trong số mô hình trên máy vi tính dần dần xuất hiện đường nét khuôn mặt, là một người râu xồm, cục trưởng Kê giật mình, thán phục thủ đoạn kỹ thuật hình sự hiện nay, chỉ cần một sơ hở là các thứ khác sẽ theo đó được giải quyết."
"Trên CMT thì người này tên là Điền Quân, CMT là thật, nhưng khi chúng tôi tới Thiểm Tây điều tra mới phát hiện, người là giả. Hắn vào ở trong khách sạn Đông Minh ba ngày trước khi vụ án xảy ra. Lần cuối cùng hắn xuất hiện trước đó là khi tổng đội trị an tra xét đóng cửa Duy Đặc, thân phận hắn là bảo an của Duy Đặc. Điều này được Lý Bằng Vũ đang bị giam xác nhận, chúng tôi thông qua Lý Bằng Vũ xác định lai lịch những người này, chính là ở Duy Đặc, bọn chúng không phải tội phạm chuyên nghiệp tới Lộ Châu, mà là đây...
Mặt của những người còn lại lộ ra, mấy người này từng lọt vào tầm mắt của Đoàn Viêm Quốc, trừ kẻ nổ súng thì bốn người đã xuất hiện.
Hàn Kiềm, Dương Hương Binh, Từ Thiếu Trung thêm vào Điền Quân, sau ba tháng đi sâu điều tra đã khóa mục tiêu. Dù thân phận là giả, nhưng mặt đã lộ ra thì cách ngày bị bắt giữ không còn xa.
"Vậy vì sao không nhanh chóng bắt giữ?" Cục trưởng Kê hỏi:
"Toàn bộ đã biến mất, thân phận là giả lại còn dùng thời gian rất dài, chúng tôi đi tra nhân viên cũ của Duy Đặc, sau khi Duy Đặc đóng cửa thì không thấy nữa, bây giờ cả Duy Đặc và Di Long Loan đã bán, cả Sài Chiêm Sơn cũng không rõ tung tích." Triệu Gia Thành trả lời:
"Mau chóng xác định thân phận, nếu không sẽ không thể phát lệnh truy nã, mau chóng báo tình huống cho tổ chuyên án, vật bị mất được tỉnh rất coi trọng." Cục trưởng Kê ra lệnh, khuôn mặt trong bóng tối giấu một nụ cười khó phát giác:
Tiếp theo đó thảo luận tới liên quan giữa Sài Chiêm Sơn và Duy Đặc, một vấn đề mới được đặt lên bàn, khi đó Sài Chiêm Sơn còn ở trong trại giam, hắn thao túng từ xa, hay có người khác? Làm việc này chẳng lẽ là vì bắt cóc Đoàn Viêm Quốc để hắn bêu xấu? Về mặt động cơ cỏ vẻ không hợp lý. Triệu Gia Thành nhìn chằm chằm vào ảnh những món đồ bị mất, trọng điểm là ở đó, nhưng thời gian trôi qua lâu như thế, tìm người còn có hi vọng chứ tìm đồ thì khó lắm.