← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 165 Thế nào cũng có sơ hở. (2)

Lý Mân Liên và Sài Chiêm Sơn đã chạy rồi, nếu tay súng đó mà lọt vào tay cảnh sát thì kết cục cao nhất là Sài Chiêm Sơn vĩnh viễn không thể về nước thôi chứ không có nguy hiểm gì. Vũ Tử cân nhắc an nguy của gia đình, tất nhiên là đồng ý:" Có thể moi được hắn ra sao, chúng ta chỉ nghe nói mà chưa bao giờ thấy."

Hắn nhớ lại một màn ngoài khách sạn Đông Minh hôm đó, kẻ đó âm thầm nấp trong đám đông, lặng lẽ nổ súng rồi lặng lẽ biến mất, trình độ và lá gan đó còn hơn cả bốn người kia.

"Chúng ta ở gần hắn như thế mà còn không moi ra được thì người khác càng không thể." Đơn Dũng nổ máy, y cũng không chắc lắm:

"Nhưng cũng chưa chắc hắn không biết gì, lỡ chẳng may khai ra chúng ta, hoặc là hắn biết phạm tội lớn, nên nhất quyết không nhận thì cảnh sát có bắt được hắn cũng không ích gì."

"Hắn nói gì không quan trọng, quan trọng là chúng ta gán tội lên đầu hắn, để cảnh sát lần theo manh mối tìm đến Sài Chiêm Sơn, Lý Mân Liên là đủ." Đơn Dũng lái xe rất vững, y đã có tính toán:

Xe đi rất xa, Vũ Tử chưa yên tâm:" Đơn Dũng chúng ta làm thế có bất nghĩa không, ý tôi là anh Sài đối xử với chúng ta không tệ, tất cả chỉ là cậu suy đoán, biết đâu anh ấy không làm vậy."

"Lén lút gỡ ổ cứng không nói cho tôi biết, xong việc đồng loạt biến mất, đi đâu cũng giấu chúng ta, còn khả năng nào nữa. Anh đừng cãi tôi, anh thuộc loại chỉ đợi người ta lên giá bán đứng ... Bây giờ gọi điện về nhà đi, tôi nghĩ cảnh sát tới nhà anh rồi đấy, anh là lái xe của Lão Sài, là đối tượng điều tra trọng điểm." Đơn Dũng trừng mắt lên:

Vũ Tử nửa tin nửa ngờ gọi điện về nhà, hết thảy đều thuận lợi, còn cùng vợ tâm tình vài câu, gọi điện xong hắn yên tâm, Đơn Dũng tuy thần kỳ nhưng cậu ta tính trăm điều cũng phải sai một điều chứ. Ai ngờ vừa cúp điện thoại thì vợ hắn gọi lại ngay, nhỏ giọng nói:" Cha bọn nhỏ, có phải anh làm việc gì xấu không, sao anh vừa cúp máy thì cảnh sát tới tìm rồi?"

……….

Điều tra ngoại vi ở Duy Đặc không dễ dàng, nhân viên liên quan quá nhiều, thân phận phức tạp, hơn nữa sau ki đóng cửa nhiều nhân khẩu ngoại lai tạm trú đã không rõ tung tích. Vẻn vẹn bằng vào đăng ký ở đồn công an để tìm thì khó khăn cực lớn. Chi đội hình sự nhắm vào nam giới từ 20 tới 45, trọng điểm là bốn người đã xác định được khuôn mặt.

Tin tức không khác mấy dự liệu, mấy người đó không phải bảo an thì thợ điện, có người nói là tay đấm của ông chủ, vì chính mắt nhìn Hàn Kiềm dẫn người đánh một đám lưu manh tới uống rượu kiếm chuyện. Mấy sản nghiệp phi pháp ít nhiều đều nuôi loại người này để làm mấy chuyện bẩn thỉu, gọi là tới, manh mối thì nhiều, chân tướng thì không tìm ra được.

Thu hoạch ngày hôm đó không lớn, tìm trông cửa, bảo an còn cả tiểu thư của Duy Đặc, bọn họ đều có ấn tượng lờ mờ, bốn người đó tuy làm việc ở Duy Đặc, nhưng ít khi lộ diện, nên người làm ở đó chỉ biết có người như vậy thôi. Khúc Trực dẫn người tới trại giam thẩm vấn cả Lý Bằng Vũ cũng không có phát hiện gì mới.

Đội trưởng Triệu Gia Thành gọi mọi người về báo cáo tình huống thu thập được, thành quả mấy tháng qua của họ khiến trên tỉnh kinh động, lập tức phải người tới. Người dẫn đội là nhân vật Triệu Gia Thành ngưỡng mộ đã lâu, trương ban nghiên cữu kỹ thuật hình sự tình Phạm Hồng Trù, là giáo viên bồi dưỡng hình sự tỉnh, đại bộ phận cảnh sát hình sự tỉnh đều là học trò của ông ta, tuổi quá 50, tóc rụng cũng quá nửa. Nhìn ông ta cằm nhọn má hóp, dù mặc cảnh phục vẫn giống tội phạm hơn.

Nghe xong báo cáo, lại xem một đống tài liệu ghi hình, Phạm Hồng Trù đại biểu cho sở công an tỉnh phát biểu:" Gia Thành, cậu vất vả rồi, các cậu đã phá vỡ thần ngoại tội phạm chuyên nghiệp, làm tốt lắm. Nhất là lần này, đối phương có ý thức chống điều tra cao như thế mà có thể lôi ra được sơ hở của họ, rất đáng nể. Tôi đại biểu sở tỉnh, chúc mừng các cậu."

Tiếng vỗ tay rào rào, vất vả thời gian dài cuối cùng cũng có một sự thừa nhận chính thức, đám hình cảnh rất hưng phấn. Triệu Gia Thành khiêm tốn nói:" Thầy Phạm, chúng tôi trước mặt thầy chỉ là múa rìu qua mắt thợ."

"Khiêm tốn rồi, đáng biểu dương lần nữa." Lão Phạm cười:" Đừng trách tôi cậy già lên mặt, trên tỉnh phái tôi xuống đốc thúc, tôi đưa ra chút ý kiến. Các cậu làm rất xuất sắc, điều này không thể phủ nhận, nhưng cậu phạm vào một sai lầm thường thấy, đúng cách, sai định hướng."

"Dạ ..." Triệu Gia Thành không tin:

"Kết quả của sai lầm này là đi vào ngõ cụt, giờ cậu tra tiếp cũng không có thêm thứ gì, thua rồi phải không?"

"Vâng ạ, đợi chúng tôi tra tới thì người ta đã chạy hết sạch."

"Thế nên tôi mới nói phương hướng của cậu sai rồi, Sài Chiêm Sơn bị đả kích không chỉ một lần, hắn quá hiểu thủ pháp phá an của chúng ta. Hắn làm một chuyện oanh động như thế xong, cách an toàn nhất là đưa tất cả người tham dự rời đi. Bây giờ nói không chừng hắn đang hưởng thụ cuộc sống phú ông nhàn nã ở ngóc ngách nào đó trên thế giới. Thủ hạ của hắn thì đã trốn kỹ, không thì xuất cảnh, chúng ta không với tới, vì tội chưa đủ để dẫn độ." Phạm Hồng nói rất chắc chắn:

Đây là sự thực, nghe vậy đám hình cảnh trong đội đều im lặng, huy hoàng của tội phạm là bôi nhọ cảnh sát. Nhưng làm gì được, cuộc đấu tranh giữa chính nghĩa và tội ác không phải lúc nào họ cũng giành phần thắng.

"Đừng nhụt chí, mỗi năm tham quan và nghi phạm chạy ra nước ngoài cả đống, giống như câu cá bên hồ, chẳng thể câu hết." Lão Phạm dùng giọng điệu người từng trải cổ vũ, chỉ vào chỗ trống chưa xác định:" Nhưng kẻ khác có thể đi, còn người này không đi được."

Đó là tay súng nấp trong đám đông, nhưng đây là kẻ ẩn mình sâu nhất, tới giờ chưa ai có bất kỳ sự khái quát nào về hắn.

"Sở dĩ nói hắn không đi được có vài nguyên nhân. Thứ nhất là tay lão luyện, nổ súng trong đám đông, vậy mà vẫn che giấu thành công hành vi của mình, chứng tỏ hắn có kinh nghiệm phạm tội phong phú. Trong quá trình tích lũy kinh nghiệm, hắn thế nào cũng từng va chạm với chúng ta, hẳn có không ít tiền án, nếu không phạm tội không thăng cấp tới mức này. Dù không có án hắn cũng không dám tùy tiện xuất cảnh, trừ khi xuất cảnh chui. Thứ hai, tôi thấy khả năng hắn xuất cảnh chui không cao, dựa theo phân tích hành vi, hắn giỏi ẩn vào xung quanh, ung dung nổ súng trong đám đông, loại người này thường sẽ sợ hãi và cảnh giác với hoàn cảnh xa lạ, hắn không từ bỏ nơi hắn coi là an toàn. Thứ ba, Sài Chiêm Sơn sẽ không đưa loại người này theo, mọi người nghĩ mà xem, giắt cả đống tiền vào túi đi hưởng thụ còn dẫn loại này theo làm gì? Đợi hắn phản giết luôn mình à? Nếu tôi là Sài Chiêm Sơn sẽ tuyệt đối không nói gì với hắn ... Loại này dùng thì được, chứ không coi là tâm phúc, dùng xong không giết thì cũng vứt đi để hắn tự sinh tự diệt."

Lời Lão Phạm như mở ra một cánh cửa mới, Triệu Gia Thành phản ứng rất nhanh, lập tức điều chỉnh bố trí nhân viên, tìm kiếm tất cả người có tiền án dính líu tới Sài Chiêm Sơn, tìm kiếm toàn bộ người có tiền án liên quan tới nổ súng trên toàn thành phố.

Lão Phạm đợi hắn bố trí xong lấy ra một bức ảnh, đó là một cái túi hồ sơ màu nâu, bên cạnh có laptop, đồng hồ ví tiền:" Đây cũng là mục tiêu, theo chúng tôi phân tích thứ này mà rơi vào kẻ lòng dạ bất chính, chúng ta sẽ rất bận rồi. Thử xem, dù không thể tìm ra món đồ thì cũng tìm cách nó bị mất và chủ nhân mới, đây cũng là một kỳ công."