← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 166 Thế nào cũng có sơ hở. (3)

Trời sắp tối rồi."

"Tìm nữa đi, kỹ vào, góc tường, gầm giường, mọi ngóc ngách tìm một lượt, nơi này không giống trong thành phố, không có rác gì cả, dù có cũng ở đây thôi."

"Ài."

"Phấn chấn tinh thần lên, ỉu xìu thế?"

Đơn Dũng mắng Vũ Tử, Tiểu Bảo Quý theo sau cười gian suốt, buổi trưa bọn họ tới Sử Gia Thôn, làm đúng một chuyện, lục lọi nơi Lý Mân Liên từng ở. Hỏi tìm cái gì thì Đơn Dũng cũng chẳng biết, thậm chí y còn bảo Tiểu Bảo Quý dẫn chó tới, ngửi gối Lý Mân Liên từng nằm, để chó đi khắp phòng tìm kiếm, kết quả con chó tha về một cái quần lót màu phấn hồng, đúng là của Lý Mân Liên.

Thế là ánh mắt người ta nhìn y liền khang khác, ít nhất là bà Sử đi ra đi vào, chửi gà mắng chó. Nhưng vì quan hệ của Đơn Dũng và ông Sử nên không dám đuổi. Sử Bảo Anh buổi chiều về, nghe nói Đơn Dũng tới thì vui lắm, có điều kẻ em trai kể chuyện thì mặt tối sầm, đi tìm Đơn Dũng mắng, y nhân sơ hở chuồn mất.

Tìm, tìm mãi, cứ men theo chân tường của Sử gia đi qua đi lại, còn đào cả đất lên. Ba tháng không phải dài, nhưng cỏ mọc rất cao rồi, có thể tìm được gì thì y không rõ, nhưng đây là nơi duy nhất để lại manh mối. Lần nữa tìm gần cửa thì có đôi giày thể thao chắn trước mặt, là Tiểu Bảo Quý, cái thằng nhóc này chỉ sợ y chưa đủ bận tới gây rối thêm. Đơn Dũng bực mình xua tay:" Đi ra chỗ khác chơi."

Tiểu Bảo Quý nói nhỏ:" Em có thứ của Lý Mân Liên, anh muốn xem không?"

Đơn Dũng mắt đảo tròn, với tính thằng nhóc này, thứ mình muốn tìm nó đừng hòng đưa ra, khịt mũi không tin.

Ai ngờ Tiểu Bảo Quý giơ di động lên:" Em có mà, anh muốn xem không?"

Đơn Dũng giật nảy mình, đưa tay cướp lấy, Bảo Quý không cho, y phải hứa dẫn vào thành phố chơi kèm cả đống điều kiện, thằng nhóc mới chịu. Ai ngờ hắn đưa cho di động không sim, nhụt chí mắng:" Còn nữa không?"

"Có chứ." Tiểu Bảo Quý cười gian, mở điện thoại, sau đó vào nơi lưu ảnh:

Oa, mắt Đơn Dũng muốn lồi cả ra, là ảnh khỏa thân của Lý Mân Liên, rất nhiều, y nuốt nước bọt, hẳn là đi tắm bị thằng nhãi này chụp qua lỗ hổng. Nhớ thằng nhóc này có tiền án nhìn trộm nữ nhân trong thôn tắm, Lý Mân Liên xinh đẹp như thế, làm gì có chuyện hắn bỏ qua. Thừa nhận dung mạo đó vóc dáng đó, đúng là làm người ta xịt máu mũi, Đơn Dũng dở khóc dở cười:" Bảo Quý, em được bao tuổi mà đã thích thứ này."

"Em còn chụp mấy cô gái trong thôn nữa, anh xem này, nhiều lắm... Đây nữa..." Thế là hai anh em ngồi ở chân tường xem ảnh cấm trẻ con, Tiểu Bảo Quý thì thầm khoe chiến tích, đột nhiên kêu thảm thiết, lỗ tai bị người ta tóm lấy, vừa quay đầu một cái liền kinh hồn táng đởm.

Không biết Sử Bảo Anh tới từ bao giờ, đá em trai, cướp di động, vừa xem qua một cái, còn muốn tát cả Đơn Dũng, may mà dừng kịp, nhưng cho y một đá:" Cậu có bệnh à, đây là thứ cậu tìm sao?"

"Không, không..."

Đơn Dũng chưa kịp giải thích thì Tiểu Bảo Quý đã nói:" Cái này của anh Đơn Dũng, anh ấy cho em xem, không liên quan tới em."

Nói xong thằng nhóc khốn kiếp chạy mất, Đơn Dũng chỉ tay, cuối cùng bất lực nói:" Thôi, coi như của tôi đi. Chị Sử, chị thấy đó, con người tôi phẩm chất có vấn đề, nên cha chị mới dứt khoát không nhìn trúng tôi..."

Sử Bảo Anh tịch thu di động:" Cậu khỏi phải bao che cho em tôi, tôi biết nó là cái loại gì."

Ồ, thế là được minh oan rồi, Đơn Dũng nhẹ người, y luôn tránh chạm mặt chị Sử, nhưng lại không tránh được đối diện với nhau.

Sử Bảo Banh truy hỏi:" Rốt cuộc cậu tìm cái gì?"

Đơn Dũng mở nắp di động ra, chỉ:" Khả năng là cái này, cũng có khả năng là thứ khác, chỉ cần là thứ cô ấy để lại thì tôi đều muốn tìm ra."

"Sim à?" Sử Bảo Anh không hiểu lắm:

Đơn Dũng đã hỏi rồi, ngày xảy ra chuyện Lý Mân Liên mời Sử Bảo Anh ra ngoài một chuyến, tới sân thể dục thành phố gặp một người, nhưng Sử Bảo Anh không thấy người đó, mà đó vừa vặn là người Đơn Dũng muốn tìm nhất:" Chị Sử, hôm đó chị về, cô ấy có mở cửa sổ ném cái gì đi không? Ví dụ tháo sim ném đi."

"Không biết, cô ấy gọi điện thoại suốt, khi về thì tôi tới trại chăn nuôi, sao biết được."

Hòi gì cũng không biết, Đơn Dũng chẳng hỏi nữa, tiếp tục tìm kiếm, ngay cả Sử Bảo Anh gọi y cũng không để ý, lên thẳng tầng hai. Tầng hai của nhà chính một bên là phòng khách, một bên là khuê phòng của chị Sử. Đi vào phòng của Lý Mân Liên, Vũ Tử vẫn làm bộ lần mò nhưng chẳng tìm thấy gì. Đơn Dũng dựa vào cửa sổ khoanh tay suy nghĩ, hôm đó xong việc trở về, nếu cô ta xử lý trên đường thì phiền, chẳng lẽ đi tìm mấy chục km đường?"

Đây là logic thông thường, sau khi liên hệ với loại người đó, sim nhất định phải xử lý. Đơn Dũng cho rằng khả năng Lý Mân Liên xử lý ở nơi an toàn như Sử Gia Thôn là lớn nhất, mà cô ta thích sạch sẽ, sẽ không tùy tiện đi lung tung, phạm vi hoạt động sẽ rất nhỏ, nhưng thứ cần tìm cũng quá nhỏ, không dễ tìm.

"Đơn Dũng."

"Đơn Dũng..."

Có người gọi, nửa ngày trời Đơn Dũng mới ừ một tiếng, nhưng lại hỏi:" Vũ Tử, trong phòng có tro không?... À, ai gọi tôi thế?"

"Cậu cậu cậu..." Sử Bảo Anh đứng ở cửa giận không phát tiết được, chỉ mặt Đơn Dũng:" Cậu giống với nữ nhân lẳng lơ đó, suốt ngày đứng bên cửa sổ, làm tôi nhìn chỉ muốn đạp xuống dưới."

Mắng xong tức tối bỏ đi, Vũ Tử cười trộm không thôi, ai ngờ câu đó cứ như tiếng chuông Đại Lữ đánh thức người ta. Đơn Dũng chợt nghĩ Lý Mân Liên lúc đó tâm trạng hẳn vô cùng bất an, ở nơi không quen thuộc này, chuyện duy nhất có thể làm lựa dựa cửa sổ trông mong.... Nơi đó rất có khả năng thành chỗ cô ta có động tác vô thức. Đơn Dũng nghĩ tới đó thò đầu ra, nhìn phần viền xi măng giữa hai tầng, có một thứ trắng trắng, vui mừng gọi:" Vũ Tử, chỗ này, tới dưới đón."

Nói xong vội vàng đi tìm chổi, đưa tay ra ngoài cửa sổ gẩy thứ kia. Lát sau Vũ Tử nhặt một thứ đi lên, là sim điện thoại bị bẻ gãy, Đơn Dũng cẩm trong tay, cẩn thận đè phẳng, cười như cú đêm:" Tôi đã nói rồi mà, với trình độ nửa mùa của cô ta thế nào cũng có sơ hở."

Vũ Tử không hiểu:" Thứ này có tác dụng gì, máy chắc chắn là đã cắt số rồi."

"Tác dụng lớn lắm, mỗi cái sim di động có ba loại mã, một là mã PIN, hai là mã bảo mật 32 số, sau sim là mã số seri. Có những cái mã này có thể tìm ra số di động, có số di động rồi sẽ tra được lịch sử cuộc gọi, mà có lịch sử cuộc gọi thì sẽ tìm được đầu bên kia..." Đơn Dũng đắc ý vỗ vai Vũ Tử:" Chịu khó học hành chút, năm xưa tôi vì làm vài việc xấu nên bỏ công sức vào chuyện này, nếu không học sẽ giống nữ nhân ngốc kia, sớm muộn cũng bị cảnh sát bắt, đừng nghĩ sim bẻ ra vứt đi là xong, ném vào bếp mới an toàn."

Nói xong bấm số, bảo ra một loạt con số, Đổng Vĩ nhà hắn chân đạp hai thuyền, cha mẹ là giám đốc khách hàng và giám đốc kinh doanh của cả China telecom lẫn China Unicom, giao cho hắn xử lý là xong.

Trong thời gian chờ đợi, hai người vội vàng xuống lầu lên xe muốn đi, Sử Bảo Anh ở phía sau đuổi theo gọi:" Này này ăn cơm xong rồi hẵng đi... Đơn Dũng tôi còn có chuyện hỏi cậu."

"Đi mau, đi mau lên." Đơn Dũng khẩn trương thúc giục Vũ Tử, sau đó đổi gương mặt tươi cười thò đầu ra hô:" Không kịp nữa rồi, chị Sử, mẹ tôi gọi tôi về, hôm khác tôi lại tới."

Xe chạy đi như ăn cướp, rời khỏi thôn, nhìn chị Sử vẫn đứng ở cửa nhà nhìn theo mãi, làm Đơn Dũng áy này. Nhưng y biết, phẩm chất con người mình quá ác liệt, không thích hợp cưới một người vợ đơn thuần, người ta sẽ không chịu nổi việc y làm.

Không lâu sau về tới thành phố, Đổng Vĩ giao cho y một danh sách cuộc gọi không quá dài, sau khi đối chiếu thời gian cuộc gọi ngày 18 tháng 3, Đơn Dũng lại cười rùng rợn, đây là điệu cười báo hiệu có kẻ gặp họa rồi.