← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 167 Chốn xa xôi có tin mừng. (1)

Thời gian trôi qua một ngày.

Tin tức địa phương ngày ngày hạnh phục lại tăng thêm một nội dung, hôm đó thời sự đưa tin ban bệ lãnh đạo chính phủ tập thể xuống cơ sở thăm hỏi, trạm đầu tiên là cán bộ công an đông đảo mùa hè nóng bức vẫn đứng ở tuyến đầu. Các lãnh đạo đích thân tặng vật dụng giảm nhiệt cho các chiến sĩ cảnh sát, thị trưởng Vương Tẩy Nhiên còn dẫn nội tham quan túc xá của các cán bộ cảnh sát. Bài báo đưa tin, thị trưởng Vương phát biểu quán triệt coi trọng cao độ với công tác cảnh sát, ông chỉ là phải đi sâu kiến thiết cảnh sát và nhân dân, đó là hòn đá tảng đảm bảo trị an xã hội.

Bí thư Trương đã "đi học trường Đảng", thế nên thị trưởng Vương thành nơi lòng người hướng về, địa điểm thăm quan lựa chọn là cục công an, có người trong lòng tính toán, điều này chứng tỏ cục trưởng Kê đã đứng về phía thị trưởng Vương rồi.

Người hiểu nội tình còn nói, thị trưởng Vương còn ra mặt giúp cục công an một vấn đề cực lớn, là tài chính. Còn thông qua nhiều phương diện gom góp, giúp hạng mục bị dừng được khởi động lại. Sau màn biểu diễn trước máy quay, thị trương Vương đột nhiên lớn tiếng hỏi:" Lão Kê, lỗ hổng tài chính có lớn không?"

"Dạ, không lớn, không lớn, cám ơn các vị lãnh đạo ủng hộ, lúc khác tôi tới từng nhà khấu đầu, đơn vị nghèo chúng tôi phải chắt bóp nhiều năm rồi." Cục trưởng Kế chắp tay một vòng, đặc biệt là cục tài chính, một đám lãnh đạo cũng trêu đợi ông ở phủ:

Thị trưởng Vương lại nói:" Tôi cho đồng chí một khoản nữa nhé?"

"A, thế ạ?" Cục trương Kê được thị trưởng ủng hộ mạnh như thế thì mừng muốn lệch miệng:

"Đây là tiền xí nghiệp tài trợ, có dám nhận không?"

"Nếu không mặc bộ cảnh phúc này, tôi đã bị ép đi cướp ngân hàng rồi, bao nhiêu người nhà cán bộ cảnh sát đang trông đợi."

Đám lãnh đạo cười, hẳn là đám cảnh sát dưới sự lãnh đạo của thị trưởng lại đi làm tiền xí nghiệp nào rồi. Kỳ thực cả túc xá công an này, chỉ 20% số tiền do chính phủ cấp, còn lại do tiền phạt và tài trợ, cục trưởng tiền nhiệm đã tra ra dám đem tiền dùng vào việc khác, có thứ tiền nào bọn họ không dám lấy.

"Xí nghiệp long đầu của ngành ẩm thực thành phố, xí nghiệp dây chuyển, cty phát triển thực phẩm xanh Hưởng Mã Trại. Bọn họ có ý quyên một phần sản nghiệp cho công ích, tôi từng gặp người sáng lập của họ, nói tới chuyện này tôi liền nhớ ngay tới cảnh vụ của chúng ta... Ha ha ha, 500 vạn, đồng chí gặp may đó." Thị trưởng Vương cười ha hả, tối hôm đó thương thảo ở nhà tắm, ông ta cũng phải ngạc nhiên vì sự hào sảng của Đơn Dũng:

Cục trưởng Kê sững người, ông ta hiểu ngay người kia là ai, thái độ này của thị trưởng Vương chứng tỏ một việc, đó là người của thị trưởng.

"Ái dà, tôi phải dẫn cấp dưới đi bái phỏng tạ ơn." Cục trưởng Kê mừng lăm, đám cán bộ lãnh đạo đi theo cũng ít nhiều biết tên cái xí nghiệp đang nổi lên như phe tạo phản này, nào là thịt lừa, dấm, nước tinh khiết, đồ khô, còn có cả thôn nghỉ dưỡng, chẳng biết từ khi nào đã vang danh Lộ Châu rồi:

"Thành phố cũng đang chuẩn bị nâng đỡ một loạt sản nghiệp, thịt lừa, đại hồng tiêu, hạch đào của chúng ta vang danh xa gần. Lão Kê, công an nên lập một quy hoạch xí nghiệp địa phương cần bảo hộ trọng điểm, như thế cũng tiện cho việc phòng phạm trọng điểm trị an." Thị trưởng Vương nói, phía sau liên tục phụ họa:

Khi đoàn lãnh đạo rời đi, chuyện này coi như được xác định, hơn nữa sau đó báo cáo với thị trưởng, đồng trí thị trưởng cũng nhiều lần nhấn mạnh, sự kiện ở khách sạn Đông Minh tới đây là dừng, đừng mở rộng ảnh hưởng xấu thêm nữa. Thời gian trước cảnh sát tới nhà bắt người bừa bãi, chuyện này còn chưa xử lý, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này nữa.

Lại qua thêm một ngày.

Kỹ thuật viên của chi đội hình sự ba người bị bệnh, đừng nghĩ chơi máy vi tính mà không mệt, nhìn màn hình lâu cũng chóng mặt buồn nôn. Với kho thông tin tội phạm khổng lồ như thế, công tác đối chiếu so sảnh thông tin có hiệu quả không, Triệu Gia Thành cũng hoài nghi, tốn hai ngày ở đây rồi mà chưa có đột phá.

" Nghỉ đi, cảm giác phương hướng rất quan trọng, trước khi tìm thấy phương hướng thì xem nhiều tư liệu mấy cũng vô ích."

Lộ Châu trước có nhà máy quân khí lớn, cho nên vòng tròn chơi súng không nhỏ, chơi súng dính tới án chẳng ít, toàn là loại trải qua khảo nghiệm rồi, nên khác nào mò kim đáy biển, vì nhìn ai cũng thấy đãng nghi cả, đám vào tù ra tội đó, Triệu Gia Thành chẳng tin có ai thực sự cải tà quy chính:

Đội trưởng Triệu cho gọi kỹ thuật viên tới, hỏi:" Chế tác nòng giảm thanh thủ công khó không? Nghi phạm nổ súng trong đám đông mà không ai phát hiện, khi vệ sĩ nổ súng mới loạn lên. Đối phương khẳng định phải có thiết bị giảm thanh rất tốt."

"Về lý luận không khó, hai nòng súng lồng vào nhau, chỗ ghép dùng vận liệu giảm thanh, làm cái ren xoắn ốc đơn giản là được. Tuy giảm bớt tốc độ bắn, nhưng mà có lợi cho việc giữ bí mật, tiện bắn ở khoảng cách gần."

Triệu Gia Thành hứng thú hẳn, cho kỹ thuật viên lui, lật xem đống tư liệu tội phạm, trọng điểm tìm cười có bối cảnh kỹ thuật, hơn nữa còn có phương thức gây án tương tự.

Có rồi, hơn nữa không ít, lướt qua đã có mười mấy người, đều là tinh anh tội phạm do làn sóng mất việc gây ra, kỳ thực Sài Chiêm Sơn cũng là một trong số đó.

Có nhà tội phạm học nói: Tội phạm không thay đổi được hoàn cảnh, nhưng hoàn cảnh tác động lên tội phạm, bao gồm số lượng và hình thức tội phạm.

Đang suy nghĩ thì hai tổ thực địa về, Khúc Trực dẫn một tổ báo cáo kết quả điều tra nhân viên Duy Đặc, người quyền nghề, người rời đi, không dễ tìm. Hai người tổ khác thì đang tranh cãi, đó là cảnh sát mới từ 110 đưa lên chi đội hình sự, Triệu Gia Thành hỏi nguyên do. Cảnh sát tên La Kiệt chất vấn:" Người này hiềm nghi rất lớn, khi tôi ở 110 từng bắt y không chỉ một lần, vì sao không cho tra?"

"Tôi xem nào?" Triệu Gia Thành lấy di động cảnh vụ của hắn, xem một cái liền cười, họ Đơn tên Dũng:

La Kiệt nói thẳng:" Đội trưởng Triệu, người này ở xã Đường Lê kinh doanh rất lớn, tôi nghe nói y sắp thành phó chỉ huy làm đường rồi. Y có cổ phần trong chuyện làm ăn của Sài Chiêm Sơn, không bài trừ khả năng y tiếp nhận thế lực của Sài Chiêm Sơn. Lần đầu tôi bắt y, y còn bán thịt lừa ngoài đường, vậy mà giờ đã thành ông chủ lớn rồi. Kẻ đáng nghi như vậy, sao không cho tôi đưa về thẩm vấn?"

"Ồ, ý mọi người thế nào?" Triệu Gia Thành hỏi người khác:

"Tôi thấy hiềm nghi rất lớn, nên tra."

"Ít nhất y có thể quen mấy nghi phạm, nói không chừng có thể cung cấp tình huống có giá trị."

"Tôi thấy y có khả năng tham dự."

Mấy hình cảnh đều đồng ý tra Đơn Dũng, nên không hiểu an bài của đội trưởng. Triệu Gia Thành nghe hết mới lấy ra một thông bao liên quan tới xí nghiệp bảo hộ trọng điểm, trong đó Hưởng Mã Trại xếp thứ nhất:

"Đừng trách tôi, chuyện này do cục trưởng và chi cục trưởng chuyên môn an bài. Đúng, trước kia y bán thịt lừa, các cậu có thể bắt y, giam vào phòng tối đánh một trận cũng chẳng sao, nhưng giờ thử xem... Y tài trợ cho chúng ta 500 vạn, sắp thành nhân tuyển hàng đầu top 10 thanh niên sáng nghiệp toàn tỉnh, giờ lại là xí nghiệp bảo hộ trọng điểm. Biết lần trước cảnh sát tới Nhạn Lạc Bình bắt người làm sao không? Ngã mười ba người, gồm cả phó chính ủy tổng đội trị án và một trưởng ban hành động. Loại đó mà còn đá phải ván sắt, các cậu không có chứng cứ thì đừng đi gây rắc rối. Mẹ nó, đừng để bắt y một cái thì chúng ta cũng mất việc luôn.

La Kiệt không phục:" Có thể triệu tập mà."