Q3 - Chương 169 Nhìn biết và đoán. (1)
Có, vẫn có người đang theo dõi hắn, Đơn Dũng nheo mắt, miệng hôn, tay bóp, mắt thì nhìn theo người kia, sau lưng bộ đồng phục công tác ó mấy chữ mơ hồ, đang công trình thị chính. Vũ Tử nói không sai, Đơn Dũng đúng là có thể phân tâm ra làm hai việc một lúc, không lỡ việc nào hết.
Tích tắc người vừa biến mất, Đơn Dũng buông Tống Tư Oánh ra, tảng đá trong lòng bỏ xuống, vừa rồi hôn hăng thế là do quá khẩn trương mà thôi. Tống Tư Oánh thì mắt vẫn lim dim, vẫn còn ôm Đơn Dũng, vẫn chìm đắm trong cảm xúc vừa rồi, giọng có chút nũng nịu:" Anh không phải lên cơn thần kinh, mà là lên cơn động cỡn."
"Thất thố rồi, tha thứ cho tôi." Đơn Dũng gỡ tay Tống Tư Oánh ra, không ngờ Tống Tư Oánh không chịu, kéo y tới hôn tiếp. Nếu lúc khác thì y không ngại đâu, lúc này Đơn Dũng đang sốt ruột chết thôi, đẩy ra:" Được rồi, được rồi, nóng thế này, cô không có cảm giác gì à?"
"Tôi rất có cảm giác, thích tôi từ khi nào thế? Hay là nương tử dấm đá anh rồi." Tống Tư Oánh rất thoải mái hỏi:
"Ấy, cô nói trúng tâm sự của tôi rồi, đúng là tôi đã lâu không đụng vào nữ nhân, hay là chúng ta dã chiến luôn đi ..." Đơn Dũng cười rất dâm dục, y biết cách nói chuyện với Tống Tư Oánh, biết nói sao cho co ghét:
Quả nhiên Tống Tư Oánh như chạm phải điện, buông vội ra:" Anh thực sự không biết xấu hổ nữa à? Càng ngày càng lưu manh, xéo xa vào."
"Ok, tôi đi đây, hôm khác dã chiến nhé." Đơn Dũng kiếm được cớ vẫy tay chuồn gấp:
Tống Tư Oánh mãi sau mới hoàn hồn, định gọi thì Đơn Dũng đã chạy xa rồi, cô vô thức sờ môi, cảm giác thật kỳ diệu, lại có chút chả hiểu ra sao, làm tim cô đập rộn rã hồi lâu.
Đơn Dũng chạy nhanh về khách sạn, chuyện kia đã bỏ ra sau đầu vừa xông vào phòng đã hỏi gấp:" Chụp được không?"
"Đương nhiên hắn có đội mũ cũng không thoát." Vũ Tử hơn hở:
"Đi thôi, lựu đạn không ở trong tay tôi nữa, tôi có thể ngủ được rồi." Đơn Dũng cũng mừng lắm, hai người xuống lầu trả phòng, đợi rất lâu mới thấy Tống Tư Oánh đi, hai người vào sân vận động, tháo thứ gắn trên khán đài. Tất nhiên là camera có độ phân giải cao rồi, Đơn Dũng bỏ không ít tiền, lắp ba cái, không góc chết luôn.
………. ………..
Người lấy hàng cứ như từ không khí xuất hiện, hắn cởi bộ đồng phục công nhân, kẹp ở nách, lộ ra cánh tay đen nhẻm, một khuôn mặt sầu khổ vì kế sinh nhai, mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt, chẳng khác gì giai cấp rễ cỏ tình cờ gặp trên đường, thậm chí còn kém hơn. Thời buổi này địa ốc quá nóng, đâu đâu cũng xây dựng, đâu đâu cũng có loại công nhân ăn mặc thế này, người đi đường chẳng buồn nhìn thêm dù chỉ một cái.
Đi 2km qua nhà máy thép đã bỏ hoang, hắn thình lình quay đầu, không phát hiện người đi theo, thậm chí đường phố chẳng thấy người. Giữa trưa thế này trừ công nhân ra thì chẳng ai ra đường, hắn rẽ vào ngõ vắng, đi bộ rất lâu, mua một chai nước ở quầy giải khát, vừa uống vừa nhìn quanh, hai phía đầu ngõ đều không có người. Sau đó lên xe bus, hắn nhìn ra sau xe, không có nhân vật khả nghi nào cả, rất an toàn.
Hắn đi lòng vòng rất xa, giống như mỗi lần làm việc, hắn phải xác nhận mình tuyệt đối an toàn. Lần này quá kỳ lạ, đột nhiên nhận được tin nhắn làm hắn trằn trọc nhiều ngày, trước kia nhận nhiệm vụ không thể này mà có người tuyệt đối tín nhiệm tới nhà bàn bạc. Hắn vốn không để ý, nhưng tò mò xúi giục hắn quan sát xung quanh nhiều lần, hắn có thử mấy lần đều thấy không an toàn, cuối cùng vẫn không chống nổi tò mò, lấy về.
Giờ hắn khẳng định không phải là cái bẫy, hắn có trực giác. Túi rất nặng, hắn trông đợi xem là cái gì, nhất định là người trong nghề có thứ trọng yếu giao hắn xử lý. Chuyện này chẳng sao, dù gì hắn luôn hoạt động trong bóng tối. Đổi hai lần xe bus, hắn quay về địa điểm gần sân vận động, hắn đi bộ vào ngõ, tới tiểu khu kiểu cũ, đi lên tầng 4 một tỏa nhà
Rèm cửa một căn nhà nào đó bị kéo vào.
Đồ trên bàn bày ra, laptop, đồng hồ, ví tiền, ba cọc tiền, còn có năm cái túi giấy dầu, mở ra thấy năm khẩu súng, nhìn cách chế tác là hắn biết của ai. Rút băng đạn, ngửi nòng súng, đúng là chưa bắn.
Chẳng lẽ là người cùng nghề muốn rửa tay gác kiếm, nên xử lý toàn bộ thứ này, tiền công đủ rồi, nhưng mà laptop với đồng hồ gửi làm gì?
Khi hắn còn chưa hiểu thì di động lại có tin nhắn :" Hàng xử lý, tiền của anh, thứ khác giúp tôi đưa đi, đợi thông báo."
Đúng như hắn suy nghĩ, hắn hiểu ý tứ trong đó, chỉ không hiểu sao lại phá vỡ quy tắc bình thường, vì thế hắn gửi lại tin nhắn:" Anh là ai?"
Hồi lâu sau có tin:" Đừng hỏi, làm theo quy củ."
Hắn không hỏi nữa, thu tiền, giấu túi, gói súng lại đem ra khỏi nhà.
Đơn Dũng gửi tin nhắn đi, tay vẫn run, có một sự hưng phấn gần giống hoảng loạn tập kích y, khiến tim y đập rất mạnh.
"Quy củ cũ là gì?" Vũ Tử ngồi ghế lái hỏi:
"Tôi không biết." Đơn Dũng trả lời:" Nhưng tôi nghĩa giữa bọn họ chắc phải có quy củ, ít nhất là đừng hỏi ??"
"Hắn tin à?" Chuyện này làm Vũ Tử ù ù cạc cạc, hai bọn họ là dân ngoài nghề, lừa dân chuyên nghiệp, vậy mà còn lừa được:
"Loại người ấy thì làm gì tin ai?" Đơn Dũng trầm tư:" Song chắc hắn nhận ra mấy khẩu súng đó chứ nhỉ? Đó là đặc sản của Lộ Châu, chẳng phải Hàn Kiềm nói là do công nhân cũ của nhà máy gia công ra à? Hơn nữa kênh này chắc không nhiều người biết, có thể hắn đoán thủ hạ của Lão Sài muốn rửa tay. Mấy thằng khốn kiếp đó, ném cả súng lại cho tôi."
Chuyện Đông Minh không nhỏ, làm xong việc bỏ đi, xử lý vũ khí, che giấu dấu vết, đây là chuyện thường tình. Có điều rốt cuộc có lấy được sự tín nhiệm của đối phương hay không tì vẫn là giữa có và không.
Đợi rất lâu, có khi câu rất khí phách "đừng hỏi nhiều" đã có tác dụng, không có tin nhắn gửi tới n ữa. Đơn Dũng cất di động đi:" Tôi nghĩ là không có tin nữa đâu, hơn hai tiếng rồi, đi thôi."
"Liệu hắn có hoài nghi có người đang giám thị hắn không?" Vũ Tử lo lắng hỏi:" Hắn vừa lấy đồ thì tin nhắn của chúng ta gửi tới."
"Như thế hắn thua mới càng thêm oan, cảnh sát khắp thế giới đang tìm đồ của Đoàn Viêm Quốc, chẳng may laptop, đồng hồ hay ví tiền xuất hiện, sẽ gây ra hiệu ứng oanh động, tôi không tin hắn lập tức ném xuống cống không lấy ra nữa. Chỉ cần đồ ở trong tay hắn, người hắn có đầy mồm cũng không cãi được." Đơn Dũng nghĩ thêm một lúc nói:" Tôi nghĩ trước khi tình thế rõ ràng, hắn nhất định sẽ giấu đi. Chúng ta chỉ giám thị đồ có bị lấy đi thôi, không theo dõi hắn, tôi nghĩ vẫn ở trong phạm vi chấp nhận được. Thôi đừng nghĩ nữa, đi tới đâu hay tới đấy, đồ trong tay hắn là chúng ta đã thành công được một nửa rồi. Bước tiếp theo là phải tính làm sao để mấy thứ đó xuất hiện một cách hợp lý.
Đơn Dũng nói rồi rút điện thoại, hẹn ai đó, hình như là nữ nhân, họ Tiết. Vũ Tử nhớ rồi, hắn từng gặp cô gái Tiết Diệc Thần đó, có điều theo Lão Sài lâu đúng là học được quy củ, không hỏi gì cả, chỉ hói lái xe đi đâu, mục tiêu là trấn Thạch Thành.
Dọc đường tán gẫu linh tinh, dần dần Vũ Tử bớt lo hơn rất nhiêu, nói ra thì chẳng qua đây chỉ là công việc thu dọn cuối cùng thôi, chuyện lớn như thế đều nhẹ nhàng vượt quá, hắn cảm giác lời Đơn Dũng trước đó chỉ là dọa mình. Tới trấn Thạch Thành, quả nhiên đón họ là Tiết Diệc Thần, nhưng hắn không ngờ người Đơn Dũng muốn gặp không phải cô ta, mà là tổng giám đốc Dương Phúc Thành, nghe nói vị tổng giám đốc cách đó ngàn dặm đã vội vàng tới Lộ Châu.