← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 170 Nhìn biết và đoán. (2)

Bốn giờ chiều, toàn bộ tổ thực địa của chi đội hình sự nhận được mệnh lệnh về đội khẩn cấp, khi các tổ về đội thì được báo đi họp, vào hội trường lớn của chi đội, thấy ngồi chính giữa là năm người trên sở tỉnh tới. Ông già họ Phạm kia đang nói chuyện gì đó với đội trưởng Triệu, lát sau người tới đủ, hai người thì thầm vài câu, Triệu Gia Thành ra hiệu cho đội viên yên tĩnh.

"Mọi người chủ ý, tay súng ẩn mình kia đã bị chúng ta bắt được bóng lưng, sở tỉnh rất coi trọng vụ án này, thầy của tôi cũng được mời tới. Đây vừa là thực chiến, cũng vừa là học tập, mọi người học làm sao dể dùng tư duy để bắt người, mọi người hoan nghênh nào ..."

Tiếng vỗ tay vang lên rào rào, Phạm Hồng Tù lên tiếng:" Mọi người đừng vui mừng quá sớm, ở chuyện này tôi thường bêu xấu, lý luận và thực tiễn va chạm nhiều, biến số lớn. Chỉ đoán trúng một hai lần mà nổi tiếng ... Ha ha, không nói thừa nữa, mọi người nhìn màn hình đi ... Chính là người này, nhìn tay hắn, động tác rất nhỏ, không chú ý là không nhìn ra. Sau khi nổ súng tất cả đều nhìn về phía xảy ra sự việc, chỉ có hắn là lẫn sang hướng khác, tra ngược lại camera 2 km, chỉ có được một bóng lưng, ý thức chống trinh sát của hắn rất cao."

Trong đoạn phim, nghi phạm thong thả rời khỏi hiện trường gây án, đội mũ lưỡi trai, tựa như người tản bộ, mấy chỗ có camera giao thông đều bị hắn dùng các động tác nhỏ như xoay người, nghiêng đầu, chỉ để lại bóng lưng, cuối cùng tiến vào ngõ biến mất.

"Loại người này tính nguy hại với xã hội không khác gì ném quả lựu đạn vào đám đông, cho nên phải tìm cho ra. Ngoài ra từ thủ pháp gây án cho thấy, tố chất tâm lý của kẻ này rất vững, điều đó gián tiếp nói lên rằng, hắn không phải lần đầu gây án. Nếu có án khác, vậy moi ra hắn càng có ý nghĩa, tiếp theo dựa vào mọi người cả ..."

Phạm Hồng Trù giới thiệu mấy người, ba nam một nữ, một thuộc CCIC của tỉnh, một tâm lý học, hai người ban hình sự, nghiên cứu hành vi tội phạm, đây có thể coi là những nhân vật đại biểu cho tinh anh cảnh vụ tỉnh. Thiếu mỗi điều mời nhân vật cấp thần thoại như tổng đội trưởng hình sự Dư tới nữa thôi, chừng này đủ thấy sự coi trọng của sở tỉnh với vụ án này.

"Trước tiên tôi đoán nghi phạm nam, cao 1m72." Phạm Hồng Trù nhìn màn hình nói làm mọi người bật cười, cười xong ông ta nghiêm túc nói thêm:" Tuổi chừng 30-50, có bối cảnh kỹ thuật. Sở dĩ đẩy tuổi lên vì tôi thấy dưới 30 tuổi khó có kinh nghiệm phong phú như thế, nên tuổi khá lớn, 40 tới 50 là trọng điểm."

Tiếp đó là nữ đồng chí tuổi trên dưới 40, hơi thấp, nhưng xinh đẹp, hiền hòa nói:" Tính cách hẳn là thuộc loại ít nói, nhưng không phải loại không hòa hợp với số đông, người này hẳn có vòng tròn bạn bè rất nhỏ. Hắn không phải người cởi mở, nếu không sẽ không làm nghề này, nhưng tuyệt đối phong phải loại cô độc.""

"Phàm là người có tính cách cố chấp này, thường chịu đãi ngộ mà hắn coi là bất công từ đó hình thành khuynh hướng nhân cách chống xã hội. Từ đây tôi mạnh dạn suy đoán, đây là người độc thân, ly dị hoặc chưa từng két hôn. Vì nếu có một gia đình hài hòa làm dịu bớt thù hận xã hội, hắn sẽ không làm nghề này lâu dài.

"Người này khả năng cao có nghề nghiệp chính đáng, cách ẩn giấu tốt nhất chính là sống như người bình thường, không phải ẩn giấu gì cả."

"Nếu hắn có nghề nghiệp đàng hoàng, vậy lý lịch công tác của hắn sẽ có nhiều lần nghỉ phép dài hạn hoặc nghỉ bệnh, vì mỗi lần gây án từ điều tra hiện trường tới thực hiện sẽ cần lý do chính đáng để biến mất.

"Chỗ hắn ẩn nấp không phải nơi bí mật, mà là nơi không gây chú ý, đại đa số mọi người sẽ bỏ qua. Như vậy loại bỏ các khu ổ chuột, khu đèn đỏ, những nơi thường bị cảnh sát kiểm tra. Tôi nghĩ đó là tiểu khu bình thường, nơi ai ra vào cũng không để ý, thậm chí quan hệ hàng xóm rất tốt."

"Chính vì hắn có nghề nghiệp đàng hoàng, thu nhập ổn định, không phải loại du thủ du thực, cho nên nằm ngoài tầm mắt của cảnh sát cơ sở.

Những phán đoán hoặc cẩn thận, hoặc bạo dạn, nhưng lý lẽ đâu vào đó, sức thuyết phục cao, làm ấn tượng của mọi người về các chuyên gia tỉnh thay đổi. Từng chi tiết nhỏ nhặt đã định hình lên hành vi, tính cách, thói quen, một con người hoàn thiện hiện lên trong đầu các hình cảnh. Nếu dùng các điều kiện giới hạn này thì hơn 70 nghi phạm sẽ không phải là vấn đề nữa. Cuộc họp diễn ra trong nửa tiếng, chỉ còn lại 21 người phù hợp với điều kiện nói trên, trọng điểm chưa tới 10 người.

Không trực tiếp điều tra mà dùng biện pháp vu hồi nổi tiếng hữu hiệu của đồn công an: Tra hộ khẩu tạm trú.

Chập tối giờ cơm, Đơn Dũng lái xe chở Tiết Diệc Thần xuất hiện ở sân bay Lộ Châu, đón tổng giám đốc Dương Phúc Thành từ xa tới. Vị tổng giám đốc kia nghe nói là chuyện tài liệu đen liền vội vàng tới ngay, thứ đó làm Cty Thiên Trung từ trên xuống dưới sứt đầu mẻ trán rồi. Ông ta rời hành lang nhìn thấy Đơn Dũng liền đi nhanh tới ôm chầm lấy, rối rít nói:" Chú em Đơn, cậu phải giúp tôi, Thiên Trung sắp đổ theo Ngũ Châu rồi."

"Đi, lên xe nói." Đơn Dũng khoác vai ông chủ gia sản trăm triệu như anh em mình, nói nói cười cười. Tiết Diệc Thần cũng không tránh đi, có điều khi lên xe, tổng giám đốc Dương trở nên ít nói. Xe tới khách sạn Lộ Châu, Đơn Dũng bảo Vũ Tử tự lo cơm nước, mời Tiết Diệc Thần và Dương Phúc thành vào phòng bao trò chuyện.

Vào phòng ngồi xuống Đơn Dũng hất ngay một gáo nước lạnh:" Tổng giám đốc Dương, ngài hiểu lầm rồi, không phải tôi đòi tiền, tôi thực sự chưa từng thấy thứ đó."

"Hả?" Dương Phúc Thành đang lấy chi phiếu ra nghe vậy trố mắt, từ xa tít tắp chạy tới đây, định trêu ông ta à, trừng mắt trách móc Tiết Diệc Thần, nói thẳng:" Tôi bao nhiêu việc, bận không mở mắt ra được, lại còn lừa tôi đến Lộ Châu chơi đùa à?"

"Không phải, tổng giám đốc Dương, anh ấy nói chưa từng thấy, nhưng anh ấy biết nó khả năng ở trong tay ai." Tiết Diệc Thần giải thích:

"Tôi cũng biết nó có khả năng ở trong tay ai, còn không phải đám cùng nghề với chúng ta sao, thứ này hại chết tôi rồi, giờ tất cả hạng mục đều kẹt. Tôi thành ôn thần rồi, người ta cứ nghe thấy công ty Thiên Trung là đuổi ngay." Dương Phúc Thành hầm hừ nói, đột nhiên phát hiện ra giọng điệu của mình không ổn:

Đơn Dũng cũng thay đổi sắc mặt: "Tổng giám đốc Dương, nếu ông đã biết thứ đó ở trong tay ai, vậy mà còn muốn mua từ tôi, ông có ý gì?"

Dương Phúc Thành nghẹn lời, làm sao che đậy lấp liếm đây.

"Có phải đợi tôi lấy ra, ông sẽ nghĩ cách đoạt lấy nó, bất kể mua, hay cướp, định hốt trọn ổ à?"

Câu này Đơn Dũng nói đúng chỗ yếu hại rồi, hai bên vừa gặp mặt chưa bàn bạc gì đã thành tình cảnh lúng túng này, Tiết Diệc Thần muốn giảng hòa mà không biết nói sao.

Dương Phúc Thành bị người ta vạch trần tâm tư, không thẹn là tổng giám đốc công ty lớn mặt dày tới bất hợp pháp, nói:" Coi như tôi xui xẻo, tôi nghĩ cậu hiểu được mà, nếu chuyện làm ăn của cậu bị phá hoại như thế, chắc cậu muốn giết người luôn ấy chứ? Đúng không? Coi như tôi sai, bữa này tôi mời, tôi không còn mấy công trình đang làm nữa, chỗ cậu đừng xảy ra chuyện là được."

"Giám đốc Dương là người sảng khoái, nhưng chúng ta không có cơ sở tín nhiệm, sợ là không giải quyết được vấn đề rồi." Đơn Dũng nói:

"Tín nhiệm thì giải quyết được sao?" Dương Phúc Thành thấy chàng trai trước mặt quá trẻ con mới nói thế, tín nhiệm là thứ ít có nhất trong thời đại này: