Q3 - Chương 172 Từng sợi tơ đan lên tấm lưới. (1)
Bốn tổ thực địa, mỗi tổ bốn người, cồn phân phối thêm sau nhân viên cơ động, đội trọng án đã dốc toàn lực rồi. Vụ án kéo dài mấy tháng khiến người ta bực bội, có điều vài việc sốt ruột cũng không được, càng sốt ruột càng loạn. Nhưng không ngờ kiểm tra mục tiêu không rõ lại sai lệch, La Kiệt đi kiểm tra bắt về hai người, bắt được một nhóm tụ tập chơi ma túy, té ra nghi phạm dùng súng trước kia đổi nghề rồi, đi bán ma túy.
Tổ của Khúc Trực cũng truy theo một nghi phạm, theo đồn công an giới thiệu thì giống lắm, có điều nhìn hình thì vóc dáng không đúng. Nhóm khác tra một ra hai, hai người là bạn tù, phát triển thành bạn ngoài đợi, tụ tập một đám đánh bác, bị cảnh sát bắt đang bị giam trong đồn, còn bị chém.
Chiếu theo miêu tả của chuyên gia tỉnh, hơn mười nghi phạm bài trừ rất nhanh, sau 24 tiếng bài trừ không sót một ai.
Triệu Gia Thành mang chồng hồ sư dày tới văn phòng lâm thời cho người từ tỉnh xuống, mấy người kia đang ngồi quay một cái laptop phân tích khả năng gộp án. Lão Phạm gọi Triệu Gia Thành tới, xem một đoạn phim từ bốn năm trước, địa điểm là trạm xăng cách Tấn Trung không xa, chủ xe đứng bên xe bị tay súng lái xe phóng qua bắn gục, liên tiếp hai phát súng, thiếu chút nữa gây cháy nổ.
"Cậu có thấy hai vụ án này khả năng do một người làm không?" Phạm Hồng Trù hỏi:
Triệu Gia Thành biết vụ án này, nguyên ông chủ trung tâm giải trí Kim Thái Dương của Lộ Châu bị tấn công, không phải hắn xử lý:" Tôi không hiểu mô thức hành vi này, hình như khác với lần ở Đông Minh."
"Đừng để bị bề ngoài che mắt, hai vụ án này có ba điểm giống nhau, ngang nhiên nổ súng ở chỗ đông người, cùng dùng thiết bị giảm thanh không kinh động nhiều người, và cũng gây án xong là biến mất, không để lại bất kỳ manh mối nào." Phạm Hồng Trù đang ra soát những vụ án nổ súng xảy ra ở xung quanh Lộ Châu, chống cằm nói, nhìn Triệu Gia Thành bê tới một đống hồ sơ là ông ta hiểu ngay:" Loại trừ toàn bộ rồi à?"
"Vâng, không cái nào khớp."
"Các đồng chí, phát súng đầu tiên tịt rồi, tiếp theo xem sai ở đâu."
Triệu Gia Thành giới thiệu sơ qua tình huống, nữ cảnh sát tự tin nói:" Tính cách và mô thức hành vi tôi nghĩ không có sai lệch lớn đâu, sai ở giới hạn."
"Đúng, nghi phạm các anh cung cấp ít quá, dưới tình huống bình thường trong ba ngày mới khoanh vùng được nghi phạm trọng điểm đã là khá rồi." Người khác bổ xung:
" Trưởng ban Phạm, sao lại giới hạn là nghi phạm dùng súng, dính tới súng ai cũng biết là trọng tội, hắn không bán súng mà lấy súng đi giết người, hắn sẽ che giấu hành vi này."
"Đây là điểm đáng chú ý, lần trước gây án xong hắn sử dụng công cụ giao thông, lần này lại chỉ đi bộ, từ thủ pháp gây án thì rõ ràng là phạm tội thăng cấp, chứng tỏ hắn có tự tin cực lớn qua nhiều lần gây án. Nói ngược lại, trước phi phạm tội thăng cấp, chưa chắc đã là án sử dụng súng, đúng không?"
Bốn đồng nghiệp nói như pháo liên châu, thoáng cái đã tìm ra sơ hở lập luận lần trước, lần đó rõ ràng phạm vào sai lầm quá gấp mà ra. Vừa nghe nói phải làm lại từ đầu, sắc mặt Triệu Gia Thành khó coi, nói thì dễ, làm được mới khó.
"Điều chỉnh một chút, Gia Thành... Dùng cái này, chiều cao lên xuống 1cm, giời hạn trong nghi phạm ở Lộ Châu, trọng điểm là tội phạm bạo lực. Trước tiên dùng chiều cao thể hình, sau dùng tuổi tác, cuối cùng là tính cách... So sánh chi tiết." Lão Phạm căn cứ thảo luận để điều chình điều kiện truy tìm, thấy Triệu Gia Thành ủ rủ, an ủi:" Chàng trai, thầy cậu anh minh nửa đời, cậu định để tôi cuối đời mang tiếng sao, cho tôi biết, có tự tin không?"
"Có!" Triệu Gia Thành kính lễ, cười ra ngoài:
Trong văn phong đang tranh thủ lúc rảnh rỗi nói cười thì điện thoại tới, Lão Phạm nhận điện thoại, di động nhận được một địa chỉ trang web từ phía dưới, mở ra một cái, cả phòng im phăng phắc.
Bóng ma im tiếng nhiều ngày đã hành động, lần này bộc lộ ra vấn đề chất lượng ba cây cầu cao tốc trong hai tỉnh, tình hình ngày càng nghiêm trọng. Có người nói:" Trưởng ban Phạm, moi ra được tay súng cũng vô ích, hắn là người chấp hành, biết được là bao chứ?"
"Dù thế vẫn phải moi ra, chúng gây chuyện là việc của chúng, ta moi ra là việc của chúng ta, làm cảnh sát không được có tâm trạng thù hận như vậy."
Lão Phạm dụi mắt, trên tỉnh lại thúc giục rồi, hơn nữa ngôn từ còn rất nghiêm khắc, tội thất chức sắp gán lên toàn bộ cảnh sát rồi.
..................
Quả lựu đạn này không nặng không nhẹ nhưng vẫn gây oanh động.
Đầu tiên là một danh nhân đắc lên weibo, hơn trăm trang dự toán công trình, hiển thị đoạn đường cao tốc nào đó vật liệu sử dụng đem so với thiết kế chênh lệch cực lớn, người ngoài ngành cùng nhìn ra đây là hành vi bớt xen nguyên liệu trắng trợn.
Tin tức lan truyền mấy tiếng, vị danh nhân kia ra thanh minh, chỉ một câu: Tài khoản bị trộm.
Ông ta có bị trộm tài khoản không thì chẳng ai biết nhưng tin tức này lan truyền càng lúc càng rộng. Có người hiếu sự tiết lộ công trình đó sau khi hoàn công, công nhân dùng xi măng trét khe hở, truyền bá xôn xao, tức thì công trình Ngũ Châu bị người ta moi lên quật xác. Còn có người đăng bài với tiêu đề kinh sợ: Đoàn vương gia xây cầu Nại Hà, ai dám đi qua.
Có người đào cả tổ tông ba đời Đoàn Viêm Quốc ra, tên này là quan nhị đại chính tông, đời trước là lãnh đạo cấp bộ nghỉ hưu, thế hệ này trừ Đoàn Viêm Quốc ra thì cả nhà di cư sang nước ngoài rồi. Có người đăng ảnh cha hắn lên thêm một câu trên ảnh: Các người nhổ nước bọt chửi mắng, lão tử chấm nước bọt đếm tiền, ai hạnh phúc hơn ai?
Tiếng chửi ngày một dữ dội, họ Đoàn còn ai chưa ra nước ngoài chắc phải tìm đường đi nốt.
Chỉ vài tiếng sau, những tài liệu bị rò rỉ kia bị xóa bảy tám phần, không bên nào đứng ra thanh minh hay giải thích, chỉ âm thầm xóa bài. Không ngờ ngày hôm sau càng dữ, có thêm tư liệu bộc lộ trên mạng, đăng tùm lum khắp nơi, người trong nghề nhìn cái ra thật giả, người có tri thức chuyên môn nhất định liền đứng ra giải thích cho những người khác, thế là càng nhiều người chất vấn: Vì sao biết có vấn đề còn vận hành, còn thu phí?
Phía chính quyền không thể không tỏ thái độ, chúng tôi hoan nghênh tố cao theo đường chính thức, còn tố cao theo đường không chính thức, chúng tôi cũng hoan nghênh, nhưng tính xác thực phải phân biệt.
Sau đó một đám phóng viên nhảy vào báo cáo toàn bộ quá trình, song chỉ là quá trình sau khi sự việc xảy ra. Khi liên hệ với Thiên Trung công ty mẹ của Ngũ Châu, được trả lời một câu quen thuộc.
Thiên Trung phủ nhận việc này, phóng viên muốn liên hệ với tổng giám đốc công ty không có kết quả.
Thành phố Lộ Châu, tòa nhà chính phủ, thị trưởng Vương Tẩy Nhiên đi ngang qua nghe thấy tiếng bàn tán trong văn phòng, trận động đất bắt nguồn từ Lộ Châu này dư chân chưa dứt, thực sự không ai ngờ tới. Thị trưởng Vương quay về phòng mà tim vẫn đập mạnh, ông ta lo dư chấn ảnh hưởng tới chính cục thành phố vừa mới ổn định. Nên nhớ Lộ Châu mới trải qua một lần xào bài lại ở sự kiện Phàn Ngũ Nghĩa trước đó, còn chưa khôi phục lại giờ lại tới sự kiện Ngũ Châu, liên tiếp hai sự kiện khí bí thư thành ủy lẫn thị trưởng mất chức, cục trưởng ngã ngựa thì nhiều không kể hết.
Tỉnh triệu tập hội nghị điện thoại, yêu cầu chính phủ các nơi làm tốt công tác phối hợp và điều hòa, Ngũ Châu đổ, trên tỉnh cũng đổ cả đám. Vào lúc đại loạn thế này khó tránh khỏi có người thừa cơ nhảy ra tranh giành, mỗi một vị trí giờ như hỏa diệm sơn phía dưới, không ai an lành.
Huống hồ là ông ta biết nhiều chuyện không nên biết.
Ông ta nghĩ rất lâu, đi ra đóng cửa phòng rồi bấm số điện thoại, nét mặt trở nên hiền từ:" Hoa Đình... À, cha quên lệch múi giờ, xin lỗi con... Cha đột nhiên nhớ ra con chưa trả lời chuyện lần trước... Ừ, chuyện cha muốn con ở lại sinh sống ở Mỹ, thế nào, con có dự tính đó không?"
Khẽ giọng bàn bạc, ông ta tự mình khảo sát quốc gia đó rồi, ông ta thấy thích hợp cho đời sau sinh sống hơn là đất nước này. Chỉ có điều con gái rất bướng, không muốn.
....................