Q3 - Chương 171 Nhìn biết và đoán. (3)
Ông là người bị hại, đúng. Tôi cũng là người bị hại... Bất kể là ông hay một số người ở Lộ Châu đều nghĩ thứ đó ở trong tay tôi, trưởng chỉ huy Lưu của bộ chỉ huy xây dựng đường cao tốc còn tìm tôi nói chuyện. Tôi đoán công an cũng sắp tìm tôi rồi, người bị hại còn phải gánh tội, đâu là cái chuyện khốn kiếp gì nữa?" Đơn Dũng tức tối nói:
Dương Phúc Thành ngạc nhiên nhìn Đơn Dũng nói đầy vẻ ấm ức, ông ta không phân biệt nổi đúng sai nữa, huống hồ ông ta thấy thời cơ đã qua, thứ kia khẳng định là đã hoàn thành trao đổi. Thứ đó vào trong tay ai người ta cũng coi như chí bảo, khẳng định không dễ dàng lấy ra. Vì thế mới đầu ông ta nghi thứ này thực sự không có trong tay Đơn Dũng, với thân phận của y, không thể phát huy được tác dụng của nó.
"Ông đang nghĩ tôi nói thật hay giả, không cần nghi, thứ này trong tay tôi không ích gì, ông chỉ có hai con đường, hoặc lấy nó về, hoặc tìm ra ai mua nó, đũng không?" Đơn Dũng chủ động nói:
"Đúng, cậu có thể giải quyết được sao?"
"Tôi khả năng biết ai bán, nhưng người này đã ra nước ngoài rồi, hơn nữa không biết ở đâu."
Tiết Diệc Thần gấp muốn khóc rồi, nói vào:" Ông chủ Đơn, anh nói thẳng ra đi, bây giờ từng giây từng phút với Thiên Trung chúng tôi đều quan trọng."
Đây là lý do cô được đưa theo đàm phán, có một số chuyện ông chủ không tiện nói, cô làm thư ký bao năm rất thấu triệt.
"Ông chủ đã đi, nhưng quân còn ở lại, nếu có cách để quân này liên hệ với người bán, để cách sát lần theo đó. Ông nghĩ xem, nổ súng, bắt cóc, còn dùng hình phi pháp, kẻ nào gặp phải chuyện này chỉ có đường khóc. Nếu để thật nhiều người biết ở trong tay kẻ đó, hắn sẽ thành chuột qua đường rồi, còn dám mang ra dùng sao?" Đơn Dũng hời hợt nói:
Đúng thế, nếu mọi người biết thứ đó trong tay ai thì không liên quan gì tới Thiên Trung nữa, Dương Phúc Thành hỏi gấp:" Cậu có cách à? Chỉ cần có cách, cậu cứ ra giá."
Đúng là phong cách ông chủ lớn, bất kể chuyện gì cũng mang tiền ra giải quyết. Tiếp theo đó phục vụ viên mang thức ăn lên, Đơn Dũng chẳng mời, vừa ăn vừa nói:" Ông yên tâm, tôi sẽ ra giá, còn là cái giá thích hợp, nhưng để sau hẵng nói, đó chính là thành ý của tôi. Hơn nữa tôi cũng có thứ muốn ở chỗ các ông."
"Thứ gì?"
"Ngũ Châu là công ty con của Thiên Trung, trong tay hắn có tài liệu đen, ông hẳn cũng có một ít."
"Không, tuyệt đối không có." Dương Phúc Thành nói dứt khoát:
"Không cần nhiều, một phần rất nhỏ là đủ."
"Không có, tôi thề."
"Vậy thì không cách nào nói chuyện rồi, giám đốc Dương, ông tự lo đi." Đơn Dũng nói xong chuyên tâm vào ăn uống, không nói gì thêm, tỏ ý chuyện kết thúc:
Dương Phúc Thành tự rót rượu cho mình, uống liền ba chén mới ra quyết định:" Cậu cần thứ đó làm gì?"
"Tôi phải chứng minh cho người khác thấy, đám bắt cóc đó có sơ xuất, hoặc Đoàn Viên Quốc có đề phòng, có bản sao, hoặc nói laptop của hắn có hai ổ cứng." Đơn Dũng tiết lộ:"
" Cậu muốn người ta nghĩ còn một bản khác lưu lạc bên ngoài, làm thế có ích gì?"
"Không ích gì với chúng ta, nhưng người thực sự có được nó gì sao?"
"A có lý, đây là nguyên lý một thêm một lại nhỏ hơn." Dương Phúc Thành ồ lên, Tiếc Diệt Thần cũng hiểu ngay, nếu có hai thứ giống nhau xuất hiện, vậy thì giá nó sẽ giảm đi chứ không như thứ duy nhất:
"Nếu ông biết, ông sẽ làm gì?" Đơn Dũng hỏi:
"Tôi sẽ mua lại ngay." Dương Phúc Thành đặt đũa xuống, vui mừng lộ ra ngoài mặt:" Kẻ đó sẽ phải mua về, nếu không người kia phá lung tung không phải làm hỏng bố trí của hắn sao? Hoặc là đụng vào người mà hắn không muốn đụng sẽ phiền lắm."
"Đúng, hắn mua lại sẽ lộ tẩy, nếu có sơ hở gì, ví như cảnh sát tra ra, hắn có cãi cũng chẳng ai tin."
"Đúng, cách này rất hay, cho hắn cũng vào trong luôn, để hắn thử tư vị bị hại, thứ đó trong tay ai cũng là công địch, ai chẳng muốn bóp chết hắn."
Đơn Dũng hỏi lại lần nữa:" Thế nên tôi mới hỏi, ông có thứ Đoàn Viên Quốc có không?"
"Có!" Dương Phúc Thành mặt dày vô liêm sỉ trả lời dứt khoát cứ như chưa từng thề thốt gì cách đó mấy phút, trí nhớ ngắn hạn đáng thương, rồi nhìn sang Tiết Diệc Thần ra hiệu:
Tiết Diệc Thần đáp:" Có một phần nhỏ bản sao, thứ trong tay Đoàn Viêm Quốc chia làm ba loại, một là dự toàn công trình, một là hối lộ, tiền mặt chi ra."
"Thế nên cô giữ lại một ít?" Đơn Dung hỏi:
Tiết Diệc Thần gật đầu:" Không nhiều, nhưng đủ dùng, tôi phải có thứ bảo vệ bản thân chứ."
"Vậy thì tốt rồi, cô chuẩn bị đi."
"Dùng thế nào?"
"Đưa lên internet, gửi cho người mua một bản, rồi in một bản bằng giấy cũng gửi cho hắn, đợi hắn liên hệ với chúng ta."
"Nhưng chúng ta nào biết người đó là ai?" Dương Phúc Thành bực mình:
"Quá dễ, ông gửi cho tất cả nhân vật cấp trọng lượng ngang ông là được." Đơn Dũng tỉnh bơ nói:
Biện pháp này làm Dương Phúc Thành hoảng hồn, thế này không khéo thành đại họa, nhưng ông ta dần trấn tĩnh lại, người không biết thì nghĩ có kẻ chọc phá linh tinh rồi, còn người biết thì cuống lên nhảy ra:" Nhưng chuyện này ảnh hưởng tới chữ tín của Thiên Trung."
"Chịu đau một chút thì đau nhất thời, sợ đau thì đau cả đời, tổng giám đốc Dương tự quyết đi." Đơn Dũng bỏ gánh:
Dương Phúc Thành do dự, cuối cùng thở hắt ra:" Được, làm theo lời cậu, Diệc Thần, cô theo cậu ta làm việc này, tôi ở lại đợi kết quả. Dù sao cũng liều rồi, đằng nào chúng ta cũng nguy ngập, có thể kéo họ xuống nước cũng tốt."
Tàn tiệc, Dương Phúc Thành tự mình kiếm chỗ nghỉ ngơi, còn Đơn Dũng và Tiết Diệc Thần trở nên bận rồi, chạy tới nhà cô ở Hà Bắc lấy đồ. Sau đó kiếm một chỗ in ra mười mấy bản, cho vào các túi khác nhau, gửi đi ở vùng ngoài. Trên đường về, Tiết Diệc Thần liên hệ để thuê một tên miền trên mạng, đem hơn trăm trang tài liệu tải lên, sau đó đưa địa chỉ trang web cho Đơn Dũng. Còn những thứ kia tất nhiên là không giao cho y.
Tới sáng, địa chỉ trang web lần nữa gửi đi tập thể.
Chuyện này có chút rắc rối, nhưng được Cty Thiên Trung giúp nên cũng không tốn sức, công việc kỹ thuật thì có Tiết Diệc Thần lo, công việc thể lực có Vũ Tử làm, Đơn Dũng chỉ nói mồm. À, y còn gửi ít tin nhắn, gửi xong xem đồng hồ đã là 4 giờ, một đêm chạy 3 thành phố. Đơn Dũng bảo Vũ Tử nghỉ ngơi một chút, Vũ Tử nói các thành phố gần nhất chừng 20 km. Đơn Dũng ngáp chảy nước mắt, quay sang Tiết Diệc Thần thì nữ nhân này tỉnh như sáo, ngạc nhiên hỏi:" Sao tinh thần cô tốt thế?"
Tiết Diệc Thần không hỏi mà đáp:" Toàn là nhân vật ngồi ngang hàng với Đoàn Viêm Quốc, người ta sẽ tin anh sao?"
"Chuyện tiếp theo cô đừng hỏi, làm thế cũng là vì muốn tốt cho cô thôi, đợi có kết quả cô sẽ thấy. Đúng rồi, chuyện này do cô làm đấy nhé, đồ cũng trong tay cô, cô đừng nói linh tinh."
Đơn Dũng nói làm Tiết Diệc Thần tức giận quay đầu sang bên, như hết thảy không liên quan tới cô nữa.
Xe đi thêm một lúc Đơn Dũng đổi chỗ cho Vũ Tử để lái xe, Tiết Diệc Thần tuy quay đầu đi song vẫn liên tục liếc nhìn Đơn Dũng. Chuyện cô trải qua ở Lộ Châu còn nhiều hơn cả toàn bộ chuyện cô gặp phải từ khi đi làm, dưới ánh đèn tờ mờ, nam nhân đó như câu đó, dù ở gần thế này, cô vẫn chẳng hiểu y. Xe đi vào thành phố xa lạ, cả đêm bận rộn đã kết thúc, trời tờ mờ sáng, ba người tìm một khách sạn ở tạm trước....