← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 174 Vươn lên dẫn đầu. (1)

Khi Khúc Trực nhìn thấy tấm biển Cty thi công thị chính thì đã là gần trưa, hắn xem đồng hồ, 11 giờ, đã điều tra hơn 90 tiếng, hơn 30 hình cảnh thêm vào 100 dân cảnh đồn công an hỗ trợ, vẫn không xác định được mục tiêu trọng điểm, hắn bắt đầu hoài nghi phân tích của chuyên gia trên tỉnh.

"Có phải ở đây không?" La Kiệt nhảy xuống xe chợt hỏi:

"Sao?" Khúc Trực hỏi lại:

"Anh nghĩ tay súng ở một công ty công khai thế này, còn sát vách phân cục công an khu à?" La Kiệt chỉ tay:

Khúc Trực lúc này mới chú ý xung quanh, nơi này nằm sát phân cục công an, thi thoảng có xe cảnh sát đi vào, mà nơi này cây cối um tùm, nhà sáng cửa rõ, đúng là khác xa dự liệu, chưa điều tra đã nản, xem ra lại một chuyến đi uổng công nữa:" Đúng thế, tôi mà tay súng sẽ không dám ở đây, ngày ngày thấy cảnh sát ớn lắm."

"Đàm Quốc Lập, 41 tuổi, năm 97 vì tội gây thương tích bị xử 4 năm sáu tháng, chấp hành ở nhà tù Tấn Trung, ghi chép trong tù rất tốt, từng lập công. Được thả sớm một năm tám tháng, sau đó không có ghi chép phạm tội nữa, tuy không phù hợp với miêu tả của chuyên gia, nhưng có kỹ thuật bối cảnh... Giống một người cải tà quy chính, anh có tin chuyện tội phạm cải tà quy chính không?" La Kiệt vừa đọc hồ sư vừa hỏi:

"Tin, nhưng tôi càng tin chó không đổi tính ăn phân." Khúc Trực giữ sự hoài nghi và cảnh giác nhất quán của hình cảnh:

Có điều hoài nghi tựa hồ dư thừa, người này chỉ có lý lịch chiều cao là phù hợp. Khi gặp chủ nhiệm văn phòng công ty thị chính, lại thêm một mục phù hợp, trung niên môi dày đó giới thiệu:" Cậu ta nhát gan lắm, nhưng là người tốt, khi làm công việc trên cao, người thường không dám làm, cậu ta làm nhiều năm rồi... Con người rất thật thà, ít nói làm nhiều, thời này chẳng còn mấy công nhân từ sản nghiệp cũ để lại như thế. Bọn nhãi bây giờ toàn giở thủ đoạn trốn việc làm biếng... À, các anh tìm cậu ta có việc gì, phạm tội à?"

"Không không, chủ nhiệm Trương đừng hiểu lầm, đây chỉ là cuộc điều ta bình thường nhằm tăng cường liên hệ cảnh sát và nhân dân, quan tâm tới cuộc sống người hoàn hương... Vậy anh thợ Đàm này đã lập gia đình chưa?" Khúc Trực vòng vèo một hồi quay lại chủ đề chính:

Vị chủ nhiệm rót trà mời:" Các anh quan tâm đúng thứ rồi đây, chưa, cậu ta vẫn độc thân, người chưa kết hôn khó kiếm, người từng kết hôn cậu ta không chịu."

"Ha ha ha, đúng là người kiểu cũ." La Kiệt nói vào:" Anh Đàm trước kia làm việc gì nhỉ, sao lại tới thị chính làm việc?"

"Thợ nồi hơi, vù tù mấy năm tính tình thay đổi, ít nói hơn, công việc chỗ chúng tôi chẳng có gì, kéo đường dây, quản lý đường ống, ai cũng làm được. Thu nhập cũng tạm, nhưng toàn là công nhân lâm thời, chúng tôi chuyển biên chế cho cậu ta không được, nếu được có khi giải quyết được đại sự cả đời... Đồng chí cảnh sát, công tác cảnh vụ giờ tốt quá nhỉ, quan tâm cả cái này." Chủ nhiệm Trương lải nhải:

"Chắc là vì công tác bận quá nên lỡ hôn nhân?" Khúc Trực hỏi qua loa:

"Bận gì đâu, chẳng có gì bận."

"Các anh có cho công nhân lâm thời nghỉ phép không?

"Các anh ở cục lao động đấy à?"

"Ha ha, thuận miệng hỏi thôi, sức khỏe anh Đàm thế nào?"

"Không khỏe lắm, người thì rắn chắc có điều bị bệnh đau bao tử."

"À, bệnh này tôi nghe nói là do vất vả mà ra, thường lúc xuân hạ khả năng phát tác cao... Tôi nghe nói thế thôi, chẳng biết có phải không."

"Đứng thế thật, tháng ba cậu ta có xin nghỉ phép."

"Anh phải quan tâm tới công nhân phía dưới chứ, các anh tuyển công nhân lâm thời toàn nhóm nguy cơ cao, uống rượu đánh bạc. Nếu có vụ án hình sự là không cho các anh đạt tiêu chuẩn trị an đâu đấy."

"Ha ha, dân và cảnh cùng làm mà... Nào nào, chúng ta cùng ăn trưa."

"Thôi, thôi, nói tới người khác đi, chỗ các anh có vài nhân viên ra tù."

Tán gẫu rất lâu, vị chủ nhiệm kia không biết gì bị lừa có sao nói vậy, hai người lại đi kiểm tra biện pháp trị an một phen, dặn dò vài câu, khi lên xe nghi ngờ càng lớn."

"Người này đáng nghi đấy, nghỉ phép và tháng 3, đúng khoảng thời gian xảy ra vụ án Đông Minh, quá trúng hợp." La Kiệt hưng phấn nói:

"Thế còn bối cảnh kỹ thuật? Công nhân nồi hơi làm được nòng giảm thanh à?" Khúc Trực hỏi:

"Ôi dời, giờ trên mạng có gì không mua được, chỉ cần có chút hiểu biết, có kẻ làm được ra lựu đạn mà."

"Tôi không tin làm súng làm nòng giảm thanh ai cũng làm ra được."

Đợi đón thêm hai người khác đi điều tra về đội, trong bữa cơm, tranh cãi càng lớn, La Kiệt liệt kê ra 11 hiềm nghi không có tiền án sử dụng súng càng phù hợp miêu tả, nhất là Đàm Quốc Lập và Hà Hải Long. Một đám hình cảnh trẻ đòi đưa về thẩm vấn, Triệu Gia Thành mắng, kẻ đó bắn súng rất tốt, không phải còn đỡ, nếu đúng sẽ rất nguy hiểm.

Còn vấn đề quan trọng nữa, tất cả người được tra ra gần như không thấy bối cảnh kỹ thuật, tức là trong cuộc sống khó tiếp xúc với loại máy móc như máy tiện, chẳng lẽ lấy dũa làm súng?

"Hay là mua sẵn, đâu nhất định phải tự làm." Một hình cảnh trẻ thuộc thế hệ mọi thứ có thể mua trên mạng nói:

"Không đâu, nếu thế thì sẽ không chỉ có một khẩu súng mà khi kiểm tra đường đạn được hình thành thì nó là độc nhất vô nhị." Nữ cảnh sát tỉnh cầm hộp cơm nói:" Nên chúng tôi mới từ xa tới."

"Lộ Châu chúng ta mà có người tài thế à?" Hình cảnh khác không tin

"Từ cổ Thượng Đảng nhiều điêu dân, từ thời Tùy Đường chúng ta là nơi sản xuất thổ phỉ rồi."

Đám hình cảnh cười đùa bị Triệu Gia Thành mắng, sợ làm ảnh hưởng tới Lão Phạm đang nhìn danh sách hiềm nghi suy ngẫm.

Không ngờ Phạm Hồng Trù nói đùa:" Đám nhãi con này thích lấy ông già ra trêu đùa, nếu tôi có thể tìm ra, xem các cậu còn cười được không?"

Ồ, đám cảnh sát kéo tới, có người đẩy rơi hộp cơm, tập trung bên cạnh Lão Phạm, ông ta như đã giải được câu đố, cười nói:" Trước tiên tôi nói, 11 nghi phạm này, nếu kẻ cần tìm ở trong đó, các cậu tìm thế nào?"

Có người đã mở di động cảnh vụ ra nghiên cứu tư liệu, Lão Phạm xua tay:" Dùng não, đừng dùng mắt, nghĩ lại lý lịch của họ.

Thế là lý lịch từ Hàn Vĩnh Điền, Hà Hải Long, Triệu Vệ Tinh, Đàm Quốc Lập, Cảnh Khắc Quân hiện ra trong đầu đám hình cảnh, ai cũng giống, đặc biệt là phương diện tính cách, sau khi ra tù đều độc thân, khớp. Về phần độc thân có 9 người phù hợp. Nhưng có nói lên điều gì, đâu phải chứng cứ gì chứ?

Triệu Gia Thành mù tịt, truy hỏi:" Thầy Phạm, thấy đừng làm người ta hồi hộp nữa, nếu không bọn họ đi bắt tất cả về đấy."

"Tốt, các cậu trầm mặc làm ông già này cảm thấy rất ưu việt, song tôi nói ra sẽ không đáng tiền nữa." Phạm Hồng Trù nói:" Các cậu đã tìm ra rồi đấy, trong tù cũng tính là lý lịch mà."

"Ồ, tôi hiểu rồi." Triệu Gia Thành vỗ trán đen đét:

"Là sao, đội trưởng Triệu?" Có người hỏi:

"Nhà tù chính là công xưởng chứ còn làm sao nữa, trong đó nghề gì chẳng có từ nông trường, mỏ than, chế tác thủ công, thủy tinh... Thế nào chẳng có người được tiếp xúc với máy khoan, máy tiện."

Thế là không ai ăn cơm nữa, người lật lại tài liệu, người gọi điện cho nhà tù tìm hiểu chi tiết, lát sau có kết quả.

Nhà tù Tấn Trung, có công việc kim khí, Đàm Quốc Lập vì chế tác khuông đúc mà được thưởng giảm bớt hình phạt, song không có giấy chứng nhận nên chẳng ghi lại.

Giờ mới phát hiện phạm sai lầm bỏ sót thứ bên cạnh, rơi vào điểm mù tư duy, không chỉ một, mà Hà Hải Long khi chấp hành hình phạt ở Tấn Bắc cũng tiếp xúc máy móc gia công.