← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 175 Vươn lên dẫn đầu. (2)

Ngày 12 cứ vậy thản nhiên mà tới, khách sạn Lộ Châu bất ngờ nghênh đón một ngày đầy khách, buổi sáng quầy lễ tân còn có vụ cãi nhau, khách nhất định muốn ở khác sạn Lộ Châu, không đi nơi khác. Tổng giám đốc khách sạn không ngờ danh tiếng khách sạn mình tốt thế, thậm chí cố người sẵn sàng đợi có khách trả phòng để được an bài vào ở. Ông ta ra lệnh nhân viên hết sức tranh thủ dịch vụ tốt nhất giữ khách lại.

Tầng 19, bốn nam, chuyện đầu tiên là gọi điện thoại lại, bực mình, bên kia tắt máy.

Tầng 16, hai nam một nữ, từ hôm qua tới giờ ngủ không ngon, cũng không ngừng gọi điện, đối phương tắt máy.

Tầng 9, một nam một nữ, đang gọi điện thoại.

Tầng 7, một nam, đang ...

Tầng 5, tầng 4, tầng 3 đều có, ông chủ Ngô Trung Hiên đang ở tầng ba, khi ông ta ngủ dậy chuyện đầu tiên là gọi cấp dưới lên, vẫn chưa liên hệ được với người bán, mơ hồ có cảm giác bị mắc bẫy.  Chỉ một cuộc điện thoại thôi đã vội vàng từ xa xôi bay tới, còn mang theo hai xe toàn người, thanh thế lớn vậy mà không có cái gì thì ông ta không cam tâm. Huống hồ giờ còn nợ tổng giám đốc Mạch 10 triệu USD, ông ta thở ngắn than dài, bán Hải Thượng Minh Nguyệt đi mới đủ tiền, nhưng là sợ bồi thường rồi, người ta cũng không chịu.

"Con điếm Lý Mân Liên, hại chết lão tử rồi, bắt được ả thế nào cũng phải ra nuôi chó." Ông chủ Ngô chửi xong cười khổ nói:" Tiểu Quyên, lần này anh Ngô bị người ta hại thảm rồi, nếu không tìm được, anh vất vả quá nửa đời người tan thành bong bóng."

Tiểu Quyên an ủi ông chủ:" Nhất định sẽ tìm về được mà."

Lại mấy người nữa mặc vest đàng hoàng đi vào, thái độ với Tiểu Quyên rất tôn trọng, thực tế, hội sở này chuyên cung cấp nữ vệ sĩ cho khách nữ, người từ trường võ ra đều bị họ dùng lương bao thuê. Thường họ không ra mặt, khi có chuyện gấp, bất đắc dĩ Ngô Trung Hiên mới mang vốn giữ nhà tới Lộ Châu.

"Trên đường không có chuyện gì chứ?"

"Không ạ, rất an toàn."

"Có tin tức gì không?"

"Không có ... Ồ tới rồi.

Mọi người nhìn cả vào di động trong tay Tiểu Quyên, Tiểu Quyên nhận máy :" A lô, chúng tôi tới rồi."

"9 giờ chính thức bắt đầu, tôi sẽ đưa ra quy tắc đấu giá."

"Đấu giá cái gì, chúng tôi trực tiếp trả tiền là được."

"Không được, không phải một nhà muốn mua, quy của do tôi quyết."

Cúp máy rồi, Tiểu Quyên nghẹn lời, yếu ớt nói:" Ông chủ, y nói muốn đấu giá."

"Đấu giá à? Con mẹ nó, thằng này bị điên à? Thứ đó làm sao có thể đưa ra đấu giá, mà đấu giá thế nào?" Ngô Trung Hiên nổi đóa, gặp phải thứ ngu xuẩn tham tiền rồi, nổi khùng đi qua đi lại: " Mau nghĩ cách tìm người, Lão Miết, liên hệ được với đương địa chưa?"

"Chưa, giám đốc Ngô, XHĐ Lộ Châu không dễ sống, trước kia chúng ta có qua lại với Phàn Ngũ Nghĩa, nhưng ông ta bị người ta giết rồi. Tiếp đó là con đĩ Lý Mân Liên cũng có chút quen biết, giờ ả đã bỏ trốn. Tôi nghe ngóng một lượt, không ngờ chỉ cần thế lực XHĐ nào có chút tên tuổi ở đây là đã bị đả kích hết, giờ không ai đủ mạnh đứng ra nữa." Một nam nhân tóc mai uốn vểnh lên như mào gà nói:

Vừa nói xong thì Tiểu Quyên báo:" Ông chủ, y gửi tin nhắn đầu giá.

1 3 5 X X X X, 1 3 9 X X X X .... Tổng cộng có 8 số di động, đại biểu 8 người mua, bốn số cuối là tên người mua, đấu giá công khai, 10 phút báo giá cao nhất một lần, ai hoài nghi gian lận có thể liên hệ với người mua khác xác nhận. Một tiếng sau địa điểm và thời gian giao hàng báo cho người ra giá cao nhất."

"Mẹ nó, chơi khôn thật đấy chưa gặp mặt đã đẩy giá lên rồi. Tiểu Quyên bao lâu nữa bắt đầu?" Ngô Trung Hiên bực bội hỏi:

"20 phút ạ." Tiểu Quyên là cô gái rất tháo vát, tóc ngắn, biết tới lúc dùng tới mình rồi, nếu không ông chủ đã chẳng đưa mình theo:

"Tám nhà này phải chăng đều ở khách sạn? Nếu là toàn đẩy giá thì dễ, một khi tới giá nhất định chúng sẽ lui. Nhung nếu một hai người mua thật thì hỏng ... Tiểu Quyên, thương lượng người mua khác, tốt nhất có thể gặp mặt." Ngô Trung Hiên hồ nghi ra lệnh:

"Vâng."

Tiểu Quyên chỉnh lại số điện thoại, lấy bút đánh dấu, dùng giọng khách khí ngọt lịm nói:" Anh là người mua số 0048 ạ .. Ồ, đừng hiểu lầm, tôi là 0099, chúng ta có thể thương lượng với nhau không, hiện giờ thật giả còn chưa biết ... Nếu hai nhà chúng ta liên hợp, phần thắng cao hơn .... Tôi đang ở tầng 3 phòng 302 , nếu anh có chứng thú tới phòng tôi ..."

Nói xong cúp điện thoại che miệng cười:" Thằng ngốc đó thế mà lại muốn tới."

Mọi người đều hiểu ý cô, nữ nhân trong hội sở chẳng cần dạy cũng biết cách dụ dỗ nam nhân, hết lời khen ngợi làm Tiểu Quyên đắc ý lắm.

"Bắt hắn, lấy di động, thế là thiếu một người mua." Ngô Trung Hiên đầu lóe sáng, đột nhiên nghĩ ra một cách đơn giản mà trực tiếp.

Không lâu sau có tiếng gõ cửa, Tiểu Quyên tủm tỉm cười đi ra mở cửa, là hai vị đại hán đông bắc, hai tên này còn nghĩ chỉ có một em gái, thế này có khi sơ múi được gì rồi. Không ngờ Tiểu Quyên vừa đóng cửa, từ phòng vệ sinh xông ra một đám người, nóng súng đen ngòm chĩa vào đầu, lát sau bị trói gô cổ ném bên bồn cầu. Cửa đóng lại chỉ nghe thấy tiếng bốp chát, lát sau một thủ hạ cầm di động của đối phương đi ra nói:" Đúng là người mua, do công ty Cầu cống Minh Lỗi thuê tới thăm dò hư thực."

"Bắt đầu rồi."

Có tiếng tin nhắn tít tít, lúc này trong tay Ngô Trung Hiên đã có hai chiếc di động, cùng nhận được một tin nhắn: Giá khởi điểm 300 vạn, bắt đầu.

Ngô Trung Hiên căn bản không định đấu giá, ra hiệu Tiểu Quyên làm theo cách cũ, liên hệ với các nhà khác. Còn sai thủ hạ dùng chiếc di động cướp được kia, báo giá 320 vạn.

Lát sau lượt cạnh canh thứ nhất đưa ra kết quả. 0048 ra giá 320 vạn, 1266 gia giá 330 vạn.

9 giờ 12 phút, Ngô Trung Hiên đã xác nhận đúng là không chỉ nhà mình muốn mua, đồng thời người bán cũng không định ra mặt. Tiểu Quyên tiếp tục liên hệ với người mua khác, một ý tưởng thao túng đấu giá hình thành, hắn sai người tới tổng đài, tra khách vùng ngoài vào thuê trọ hai ngày qua. Nhóm khac cầm di động đi quấy nhiễu, gọi điện vào số điện thoại được công bố, nghe thấy phòng nào có tiếng điện thoại là phá cửa xông vào ...

"Nằm im, còn nhúc nhích đánh chết mày."

"Ngoan ngoãn chút, người ở đâu? Tới đây làm gì?"

"Di động đâu? Cái dùng tham gia đấu giá ấy mang ra đây."

Năm nam tử xông vào gian phòng tầng 9, cướp di động, thử một cái thấy đúng, cầm đầu hất hàm, thế là bốp chát hự á, đánh ba nam một nữ trong phòng một trận. Cho vào phòng vệ sinh, nhét khăn mặt vào miệng, ra giường trói chân, hất thêm chậu nước, có tay cũng không cởi được. Trước khi đi thấy nữ nhân kia trông không tệ, đưa tay sờ má ném cô ta nằm úp mặt lên đống nam nhân, cười hô hố:" Thong thả hưởng thụ nhé."

Cả đám cười lớn ra ngoài treo biển không làm phiền rồi thương lượng tìm nhà khác.

Bảo an phòng giám sát phát hiện ra, cho rằng có kẻ kết bọn đi trộm cướp hoặc tống tiền khách, vội vàng báo cho văn phòng giám đốc. Một vị phó giám đốc trực ban nghe thấy chuyện này, gọi điện sai bảo an tới nơi xảy ra sự cố xem sao, ai ngờ chưa nói xong thì đã có người cướp mất di động. Trong phòng không biết từ bao giờ xuất hiện hai người, một nam nhân trên 30 tóc bóng mượt, mặc đồ Armani trắng muốt, tay đeo đồng hồ Rolex, bất kỳ vị trí nào cũng bất phàm. Phó giám đốc không dám quát tháo:" Các anh là ai, có ý gì, sao chưa gõ cửa đã vào."