← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 179 Chết đi sống lại đều vì tiền. (2)

Phía trước 500 mét có dải dừng xe, dừng lại." Trong điện thoại, giọng nói máy móc ra lệnh:

Tiểu Quyên hồ nghi nhìn ra sau, xe không ít, cô không biết xe nào đang chỉ huy mình, đành phải làm theo, đại đội nhân mã ở trước xe này, nơi này dù đối phương có lấy được tiền cũng đừng hòng chạy. Xe gần tới dải dừng xe, cô lệnh:" Đỗ lại, đỗ bên trong, bật đèn khẩn cấp, có cơ hội thì khống chế hắn, không cần biết thật già, không để hắn chạy."

Lái xe là tâm phúc của ông chủ, cũng là dân giang hồ lâu năm rồi. Tiểu Quyền gọi điện báo cáo với ông chủ, đây là đường một chiều, tiếp ứng cách đó 2 km.

Thời gian chờ đợi không lâu, một chiếc xe cũ đỗ lại phía trước bọn họ, trong tầm mắt có nam tử đội mũ nhảy xuống xe, lấy từ trong xe ra một cái túi màu nâu. Tiểu Quyên mừng rỡ, đúng người rồi, đây là túi hàng hiệu, ở Lộ Châu không tìm được cái thứ hai.

"Tiền đâu?" Người kia đi tới cách ba mét hỏi, dường như chẳng đề phòng gì, giống ông chú trung niên đi giao hàng:

"Kiểm nghiệm đồ đã." Lái xe nhảy xuống, lơ đễnh tiếp cận, Tiểu Quyên cũng nhảy xuống, tóc ngắn gầy gò, không ai thấy có uy hiếp:

"Phải để tôi thấy có tiền đã chứ?" Đàm Quốc Lập trời sinh có khuôn mặt thật thà đánh lừa người khác:

"Phía sau, mở cốp sau ra." Lái xe nói, Tiểu Quyền nghe lời đi ra sau xe, mở cốp lấy ra hai cái va ly.

Đàm Quốc Lập tới xem, bên trong là những cọc tiền 100 đồng xếp chật va ly. Hắn đang định lấy tiền thì lái xe đột nhiên ra tay, rút súng cực nhanh chĩa nòng tới:" Không được nhúc nhích.

Tiểu Quyên cũng định lấy túi, không ngờ Đàm Quốc Lập cười nhẹ:" Nhãi con, muốn chơi đen ăn đen à, còn non lắm, chắc là định nổ súng chứ?"

Lúc này hắn xòe tay ra, ngón cái đặt trên lựu đạn, chốt đã mở, lái xe sợ đờ người, Tiểu Quyên cũng dừng tay.

Không ngờ là lựu đạn quân dụng, Tiểu Quyên học khóa vệ sĩ từng thấy rồi, lái xe thoáng đờ người thì lấy lại tinh thần nắm chắc súng. Đàm Quốc Lập biết hắn nghi ngờ:" Lựu đạn quân dụng, hàm lượng TNT 75 gram, phạm vi sát thương 6 mét, 280 mảnh, gần thế này nổ một phát là người lỗ chỗ đấy. Mày chưa từng thấy phải không, nhìn biết người ngoài nghề rồi, thử không?"

Lái xe dù to gan cũng sợ phát hãi, người có thể thản nhiên trước nóng súng như thế chắc chắn là loại không cần mạng, nhất thời không biết phải làm sao. Tiểu Quyên quát:" Tiểu Mã, bỏ súng xuống."

Đàm Quốc Lập cười:" Ném súng ra xa vào, nếu không tôi sợ quá run tay thì chúng ta xong hết, cô bé thấy đúng không? Ném ra ngoài hàng rào đi."

Lái xe ném mạnh súng ra ngoài hàng rào đường cao tốc, người kia mắt rất bén, liếc nhìn Tiểu Quyền, Tiểu Quyền đưa tay sau lưng rút súng ném đi. Giờ cục diện thay đổi, Đàm Quốc Lập lệnh:" Mang tiền lên xe tôi."

"Chúng tôi phải kiểm tra xem hàng có đúng không đã." Tiểu Quyên nói:

"Các người đã phá quy củ, nên quy củ mới là do tôi lập, mau." Đàm Quốc Lập đá lái xe, lực đá cực mạnh, đá lái xe ngã đập vào cốp sau:

Hai người kia đành mỗi người xách một valy tiền đặt lên xe Đàm Quốc Lập. Mới đầu hai người lập kế trước sau giáp kích, ai ngờ đối phương là cao thủ, lại còn cảnh giác, không cho họ tới gần, nên đến khi đặt tiền lên xe vẫn không thấy cơ hội. Đàm Quốc Lập thấy xe cộ đi lại không có gì khác thường nắm ném túi cho Tiểu Quyên, ra hiệu cho hai người kia lên xe.

Chuyến này thua rồi, may là trong túi có đồ, nhưng không kịp kiểm tra, người kia đã lên xe đóng cửa, nhưng vũ khí của hai người đã tự ném đi, Tiểu Quyển thắt dây an toàn, nổi lòng độc ác:" Húc chết hắn."

Chiếc việt dã này chắc chắn hơn xe nát của đối phương nhiều, lái xe hiểu ý đạp ga, không ngờ đối phương nhanh hơn, từ trong xe vươn ra một bàn tay, chỉ có tiếng động nhỏ, sau đó lái xe gục mặt xuống vô lăng. Tiểu Quyên rẽ lên kinh hãi, đẩy cửa xe, lăn ra đường.

Lại phát súng nữa, nhưng không nhắm vào Tiểu Quyên mà bắn xì lốp, sau đó bỏ đi.

Tiếng súng quá nhỏ, không kinh động xe khác.

Giết người là để đảm bảo an toàn cho mình, không ai đuổi theo được, mạng người chẳng là gì, đây mới là XHĐ thực sự.

Xe đi mất rồi, Tiểu Quyên toàn thân run bần bật bấm số điện thoại:" Ông chủ... Hắn, hắn giết Tiểu Mã rồi, trong tay hắn có lựu đạn, có súng... Đồ trong tay tôi... Hắn đang đi về phía anh... Biển, biển số D3144... Tôi tôi...

Cách đó hơn 2km, Ngô Trung Hiên nóng máu, nhảy xuống xe hô bắt người kia lại, đám thủ hạ mở chốt bảo hiểm răng trắc. Chiếc xe thương vụ điên cuồng quay đầu, đi ngược chiều phóng như bay, mấy lần suýt gặp nguy làm Ngô Trung Hiên tim vọt lên tận cổ. Từ xa hắn đã nhìn thấy chiếc xe kia, kỳ quái là xe đỗ ở cầu đường bộ.

Tiểu Quyên được lệnh ôm đồ chạy trên đường cao tốc, nhìn thấy người kia ném va ly xuống dưới cầu, hét lên trong điện thoại:" Mau, hắn định chạy từ cầu, bắn chết hắn... Hắn giết Tiểu Mã rồi."

Không sai, tên sát thủ căn bản không định thoát bằng đường cao tốc. Một va ly, hai va ly, được thả thừng xuống, Đàm Quốc Lập đeo găng tay lên, chuẩn bị đu thừng xuống chợt đoàng đoàng. Hắn rùng mình lăn người ra sau xe, chỉ thấy một chiếc xe thương vụ đang đi ngược chiều phóng tới, bên trong thò ra mấy khẩu súng. Một chiếc xe nhìn thấy, chửi đm, vội vàng đâm xe vào hàng rào, xe lăn máy vòng dừng lại, xe phía sau đâm sầm tiếp nối.

Trong chớp mắt tiếng va chạm liên tiếp, Đàm Quốc Lập nhanh chóng lùi lại, người trong xe thương vụ cục bị xe người ta xô cho thất điên bát đảo vẫn mở cửa nhảy xuống nhằm mục tiêu.

Con người một khi điên cuồng, quỷ thần cũng khó cản, Đàm Quốc Lập biết trường hợp thế này mà không đi mau cảnh sát sẽ kéo tới, lúc đó thì xong đời. Hắn lăng mình một cái ném lựu đạn ra, đám người kia vừa kịp nhìn thấy Đàm Quốc Lập thì uỳnh, tên gần nhất không dừng kịp bị hất vang sang kia đường, chớp mắt bốn người mặt be bét, xe qua lại kinh hoàng tắt tiếng.

Bốn mạng sống sờ sờ thoáng cái không còn, mặt nát bét, cảnh tượng kinh khủng đó xảy ra ngày trước mắt, có người ọe một tiếng nôn đầy xe.

Lựu đạn nổ, Tiểu Quyên nhìn thấy bốn đồng bọn ngã xuống, nhũn chân quỳ xuống đường, quần ướt sũng.

Lựu đạn nổ, kẻ may mắn còn sống sợ vỡ mật không dám thò đầu ra nữa, Đàm Quốc Lập đu thừng xuống cầu.

Trên mặt cầu, tiếng phanh xe nối tiếp, không lâu sau hai hướng đi đã bị lấp kín, người trong xe cách cửa kính kinh hoàng nhìn ra ngoài, người bình tĩnh hơn thì run tay bấm 110.

Đằng xa, cảnh sát đường cao tốc ra sức hú cói phóng tới nơi xảy ra sự cố.

Ở gần, đám còn sống nấp sau xe thương vụ, có người không biết phải làm sao hỏi:" Làm sao bây giờ?"

"Đi mau." Tên khác lau khói trên mặt, sợ vãi đái rồi, đứng dậy nhìn thấy người kia đã đặt va ly tiền lên xe moto, có người tức giận rút súng bắn theo, nhưng quá xa chẳng ích, người kia rồ ga đi mất.

Mấy người đi đón Tiểu Quyên rồi đi bộ tới nơi giám đốc Ngô dừng lại, hiện trường có người dứt hơi, có người rên rỉ vươn tay cầu cứu chủ xe trong tầm mắt.

Giám đốc Ngô rốt cuộc đợi được đám thuộc hạ chạy về, nghe nói mất năm người lại không bắt được đối phương, nổi điên dậm chân gào thét, lấy thiết bị theo dõi tín hiệu ra đưa cho một tên:" Đuổi theo, giết hắn, tiền sẽ là của các cậu. Dưới cầu là đường núi, hắn không chạy được đâu, mẹ nó các cậu bao nhiêu người mà không giết được một đứa à? Đi mau, Tiểu Quyên, theo tôi."

Đám người vốn sợ vỡ mật kia nghe tiền của mình liền bị kích thích, vượt qua hàng rào, đuổi theo nguồn tín hiệu. Tiểu Quyên bấy giờ mới đưa cái túi nâu khó khăn lắm mới có được đưa ông chủ. Ngô Trung Hiên không có tâm trạng phân biệt thật giả nữa:" Đi mau, nơi này không thể ở lại."

"Ông chủ, họ thì sao?" Tiểu Quyên nhìn theo đám bạn truy đuổi, dù họ có gài máy phát tín hiệu vào tiền cũng e khó mà ngăn được kẻ đáng sợ đó:

"Nghe trời an bài đi, lần này tôi cũng chưa chắc đã thoát đây này, thằng khốn nạn là ai mà tàn nhẫn thế?" Giám đốc Ngô tự bị ủy khuất lắm, vừa chạy vừa chửi, ở dải giảm sóc có một chiếc xe, là xe thuê ở Lộ Châu, giờ thành công cụ cứu mạng: