← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 178 Chết đi sống lại đều vì tiền. (1)

"Chính là hắn."

Kỹ thuật viên chỉ màn hình hưng phấn hô, người xung quanh xúm lại, xem nửa khuôn mặt trên xe bus, kỹ thuật viên kia hưng phấn nói:" Đây là video ghi hình trên xe bus ngày xảy ra vụ án, địa điểm đầu đường Người Hồi. Mọi người xem, phướng tay súng rời đi là từ đường Đông Minh tới đường Văn Hóa, vào ngõ, đầu kia cửa ngõ cách trạm xe bus chưa tới 200 mét ... Nếu là hắn thì hợp lý, nếu không phải hắn thì trùng hợp quá mức."

Đàm Quốc Lập, người và hình khớp nhau, chỉ quần áo là khác, có người chỉ:" Nhìn kìa, dưới nách hắn, tôi nghĩ quần áo bị cởi ra kẹp vào đó, vũ khí hẳn cũng trong đó. Hắn thay quần áo trong ngõ đi ra liền biến thành người khác, tháng ba vẫn khá lạnh, cần gì cởi áo ngoài?"

Cách chân tướng ngày một gần rồi, đám kỹ thuật viên đều hưng phấn nhìn Lão Phạm, Lão Phạm gật đầu:" Thông báo đội trưởng Triệu, bắt người này trước, bắt sai tôi chịu trách nhiệm."

Lập tức có người gọi điện.

Lúc này Triệu Gia Thành dẫn đội chia làm hai tổ đã ở trên đường, thảo luận có bắt hay không, bắt thì dễ, thả mới khó. Đặc biệt dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào, nếu bắt sai sẽ thành trò cười. Hắn nhận điện thoại xong nói:" Hôm xảy ra vụ án, Đàm Quốc Lập có tới hiện trường, đã chứng thực. Liên hệ với tổ kia tạm bỏ qua Hà Hải Long, bảo họ cty thị chính, thu thập hoàn chỉnh toàn bộ tư liệu về hành vi của Đàm Quốc Lập."

Các đội viên mặc lên người áo chống đạn, kiểm tra vũ khí, hắn nhấn mạnh lần nữa:" Tới vị trí ẩn nấp kỹ, tôi và Khúc Trực lên lầu, bất kể là ai, thấy hắn là khống chế ngay, không cho hắn bất kỳ cơ hội động thủ nào."

Vài tiếng đáp khẽ, xe từ từ đi vào tiểu khu, cái nhà máy này bị bán bảy tám phần, chỉ để lại bốn tòa nhà cỗ vì quá nhiều người già cả ốm yếu không bố trí được. Không có gác cửa, hai đội viên như lưu manh lang thang đứng ở cổng tán phát. Ba người áp sát cửa tòa nhà, Triệu Gia Thành dẫn sáu người lên lầu, tới tầng ba hắn ra hiệu những người khác vào vị trí phòng thủ, tự mình gõ cửa.

Cộc cộc cộc ... Không có ai.

Cộc cộc cộc ... Vẫn không có ai.

Người lại tả ra, Triệu Gia Thành gõ cửa nhà bên cạnh, một bà già đi ra, hắn hỏi:" Bác gái, anh Đàm có nhà không?"

"Vừa đi chưa lâu, các cậu là ai?" Bác gái cảnh giác hỏi:

"Đồng nghiệp ạ, gọi anh ta đi làm, sao lại đi trước chứ?" Triệu Gia Thành ra hiệu:

Tiên hạ thủ vi cường, nếu đã xác định rồi thì cần gì khách khí nữa, trong đội có người giỏi phá khóa, mở cửa dẫn người vào.

Đừng hi vọng chuyện gì cũng làm theo quy củ, nếu làm đúng thì cả trăm năm cũng không bắt được loại người này. Hình cản đi vào tìm kiểm kỹ càng từng ngóc ngách, vài phút sau có người gọi đội trưởng Triệu vào gian vệ sinh.

Một cái chai nhựa, bên trong trống, bên cạnh là giấy vệ sinh, vậy thứ bên trong là gì khỏi nói cũng biết, Triệu Gia Thành mở nắp ngửi :" Xem ra tìm đúng rồi, dầu súng."

Thế nhưng hắn mau chóng giật mình, súng không còn, chẳng lẽ mục tiêu đi làm việc gì? Triệu Gia Thành thông báo tổ còn lại, mau chóng nghĩ cách xác định vị trí của Đàm Quốc Lập.

...

Lúc này trên đường cao tốc từ Lộ Châu tới Tần Trung, Đàm Quốc Lập đang làm những bước chuẩn bị cuối, vì chuyện này hắn dùng tới cả thứ giữ nhà, hai quả lựu đạn đen xì xì. Đứng nói vài tên giang hồ, có tới cả đội cảnh sát thì hắn cũng trấn áp được.

Hắn do dự nhìn thời gian, số điện thoại kia chưa gọi.

Mỗi lần làm việc đều thế, trước tiên chuẩn bị xong tất cả những thứ cần thiết, tưởng tượng những chuyện có thể xảy ra và phương pháp đứng đối, khi không có sơ xuất gì mới ra tay.

Kỳ thực hắn vẫn hoài nghi, song hắn quyết định mạo hiểm. Mấy ngày sau khi nhận hàng hắn cực kỳ cẩn thận, song rất yên bình, không xảy ra chuyện gì.  Hôm nay hắn lái xe lòng vòng mấy lượt, không thấy có theo dõi, không thấy có nguy hiểm, đối phương không phải cảnh sát, chắc là trong giới.

300 vạn có đáng không? Đây là con số khiến hắn cực kỳ động lòng, giờ hắn châm chước không phải là thật giả, mà là tính khả thi.

Nguy hiểm sao, chắc chắn là có, kiếm ăn bằng đường này là nhờ vào bản lĩnh, không phải vận may.

Hắn bấm số điện thoại đuôi 0099, giọng bình đạm hỏi:" Chuẩn bị xong tiền chưa?"

"Đã xong, đợi giao dịch." Đối phương nóng ruột đáp:

"Một xe, một người, đem theo tiền, cao tốc Lộ Tấn, qua trạm thu phí liên hệ với tôi."

"Một người không được, trừ lái xe còn cần một kỹ thuật viên kiểm tra ổ cứng, kiểm hàng xong mới trả tiền, yên tâm, không lâu đâu."

"Không được." Hắn từ chối thẳng thừng:

Đối phương cuống lên:" Kỹ thuật viên là nữ, cô ta chưa từng trải qua chuyện này, sợ run tay không lái được xe."

Hắn nghĩ một lúc mới đáp:" Được, hai người, cho tôi biết số xe, đừng giở trò."

Đợi không lâu, hắn nhìn thấy một chiếc Mercedes việt dã, hắn khẳng định người trong loại xe này mang theo 300 vạn không thành vấn đề. Trong xe có một nam một nữ, hắn đang định khởi động xe bám theo thì cái di động khác reo, hắn nhìn số, là điện thoại trong đội, thong thả nhận máy:" Chú Vương, chú tìm tôi à?"

"Ừ Tiểu Đàm, dạ dày còn đau không, đã đi khám bác sĩ chưa?

"Rồi, tôi vừa từ bệnh viện ra."

"Tôi chỉ hỏi chút thôi, chiều nếu không tới được thì thôi, tôi bảo đám Tiểu Tiêu làm thay."

"Vâng, làm phiền chú quá."

"Được rồi, cậu chú ý nghỉ ngơi, lớn tướng rồi mà không chú ý sức khỏe ... Thế thôi, cúp đây."

Bên kia cúp máy trước, hắn mỉm cười, thực ra đám anh em nghèo bên cạnh không tệ, hắn thậm chí hưởng thụ cuộc sống bình đạm đó, có điều, hắn càng hưởng thụ kích thích. Xe đi qua trạm thu phí, Đàm Quốc Lập bình thường lờ đà lờ đờ như biến thành người khác hẳn, hắn lắc mạnh đầu, hai mắt sắc như ưng, tốc độ xe tăng dần.

.............. ..........

Đội trưởng Vương cúp máy lúng túng cầm di động, lắp bắp:" Chiều, chiều ... Hắn không tới."

Nguyên nhân lắp bắp là vì vây quanh là một đám cảnh sát đang nhìn chằm chắn, La Kiệt vỗ vai ông ta:" Uống ngụm nước, đừng căng thẳng đội trưởng Vương, không có chuyện gì đâu."

"Đừng an ủi tôi, tim tôi không tốt, các cậu tới nhiều xe cảnh sát như thế mà còn không có chuyện gì à."

"Không có gì to tát tìm hắn nói chuyện thôi."

Một người khác nhận điện thoại của sở tình, hô lên:" Hắn nói dối, tín hiệu ở đường cao tốc,"

"Cao tốc nào?"

"Lộ Tấn."

"Thông báo cho đội trưởng Triệu."

Một đám hình cảnh kéo nhau đi, mang theo Lão Vương đi đường vẫn run cầm cập.

Tổ khác đang mở rộng thành quả, tìm được một hộp lò xo, đám chơi súng bọn họ nhận ra, đây là linh kiện súng. Triệu Gia Thành hoài nghi còn chỗ giấu vũ khí khác, có điều không kịp đào xới chi tiết nữa, gọi điện thoại thông báo:" Cục trưởng Kê, chúng tôi mò ra manh mối tay súng vụ án Đông Minh, xin đặc cảnh chi viện, mục tiêu đường cao tốc Lộ Tấn."

Mệnh lệnh đưa ra.

Đầu kia thành phố, tiếng còi xe cảnh sát rú vang, đặc cảnh đang nghỉ trưa rời giường chạy xuống, có người từ tầng ba trượt ống nước. Kho vũ khí mở ra, từng chiếc tiểu liên vào tay, đạn được phân phát, tiếng kiểm tra vũ khí răng rắc. Mọi người xếp hàng trước xe chuyển quân, bài hát Bài ca cảnh sát động viên tiền chiến vang lên, mỗi đội viên lên xe, cơ cấu bạo lực khổng lồ triển khai nanh vuốt của nó.

Mục tiêu đường cao tốc Lộ Tấn, nơi có vô số xe cảnh sát đang hướng tới.