← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 184 Phúc họa bi ai. (3)

Món ăn này đúng là có phong phạm hoàng gia, rất vàng, vàng rực rỡ, còn xoe, đặt trên khay sứ trắng rất đẹp. Không ngờ Tống Tư Oánh phì cười:" Bảo sao người ta gọi anh là Đản ca, trứng gì cũng làm ra được, đây là trừng gì thế."

"Trứng của hoàng đế." Lật Tiểu Lực nghiêm mặt nói, cả đám ngây một giây cười phun nước bọt:

"Ê, ê, đừng đùa, mỗi người một quả, nói cho tôi biết mùi vị." Đơn Dũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Nhị Béo:

Nhị Béo nhìn trái nhìn phải bình luận:" Đản ca, mùi thơm có vẻ hơi kém."

"Thơm có nhiều loại lắm, thơm ngào ngạt cũng là thơm, thơm thoang thoảng cũng là thơm, thơm không lộ cũng là thơm, ngửi được mùi thơm không phải thơm, cảm nhận được mùi thơm mới là thơm."

Câu này của Đơn Dũng e là khách ngồi đây không mấy ai hiểu, chỉ có Diệp Tử hơi cau mày, thật là bác đại tinh thâm, có nơi tụ tập đám tham ăn này, không sợ thôn nghỉ dưỡng không hưng thịnh.

Tống Tư Oánh cắn một miếng, nụ cười thu lại, mùi vị bùng nổ ở đầu lưỡi làm cô nhất thời không phân biệt được là dùng gia vị gì. Thơm, thực sự là thơm, mùi thơm đó không ngửi thấy, nhưng thơm tới lưỡi, thơm tới tận xướng. Giờ so với sơn hào hải vị trước đó liền thành chẳng có mùi vị gì nữa. Diệp Tử cũng tiếp xúc nhiều biết nhiều, có điều khi vừa nếm một cái cô liền có chút thất thần, không giống bất kỳ món ăn nào cô từng ăn, rất ngon, nhưng không nói rõ được mùi vị.

Rất nhiều người biết thôn nghỉ dưỡng thịnh vượng, chẳng những điều kiện tự nhiên không thể bắt chước, ngay cả điều kiện mềm này cũng chẳng thể học. Chính bởi vị kinh doanh nguyên liệu nấu ăn, thường xuyên có đầu bếp danh tiếng được mời tới cầm thìa, danh tiếng lan đi.  Nhưng dù là Diệp Tử nếm thử không ít món ăn nổi tiếng cũng chấn kinh, cô biết thôn nghỉ dưỡng sắp có thêm một món ngon vô thượng độc nhất vô nhị.

Phản ứng mạnh nhất là Lôi Đại Bằng, ngoạm một phát là hết luôn, miệng nhai nhai, mắt lồi, má phồng nuốt lưỡi liên tục, vừa thơm vừa ngon, cảm giác quá mạnh, sau đó vào bụng mất rồi... Chưa nhận ra cảm giác kỳ diệu kia là gì thì đã ăn hết.

Hắn hồn xiêu phách lạc nhìn Tiểu Cái liên tục gật gù, nhìn Đổng Vĩ và Trương Vệ Hoa sửng sốt không nói lên lời. Lôi ca đột nhiên đứng bật dậy:" Quen quá, giống cô giáo Aoi, không phải Aoi Sora tới Lộ Châu chứ?"

Hả? Hai thằng kia quay đầu ngay, Lôi ca chớp cơ hội đưa đũa như chớp, gắp hai quả trứng ăn dở cho vào mồm, hai người kia quay đi chẳng thấy gì, quay về cũng chẳng thấy gì nốt.

"Này, sao lại cướp trứng của tôi." Trương Vệ Hoa nổi khùng:

"Trứng của tôi cũng bị cướp rồi, mẹ cái thằng bị thịt này." Đổng Vĩ rống lên:”Trả trứng đây.”

Trứng này có nghĩa khác làm cả đám cười phun cơm, Tống Tư Oánh cười rũ rượi, Chương Vân cừa cười vừa xấu hổ, tính Lôi Đại Bằng là thế không sửa được. Lôi ca đắc ý, nói hàm hồ:" Hét cái gì, tôi nhả ra trả nhé?"

Hai người kia lửa giận thấu trời xanh, đấm cánh tay tên béo, Lôi ca cười càng vui. Huyên náo một hồi, Đơn Dũng bấy giờ mới cầm bát lên ăn:" Nhị Béo, thấy sao hả?"

"Ngon, ngon, quá ngon." Bạch Thự Quang hết lời khen:

"Ngôn từ hình dung quá đơn điệu, ai có thể nói ra nguyên liệu, tôi sẽ làm cho người đó một bữa." Đơn Dũng treo thưởng:

"Nhân hạch đào mới." Lưu Thúy Vân đáp trước tiên:

"Còn gì nữa?"

Ân Thục Vinh đoán là cá, Diệp Tử đoán là tôm, món thịt viên này thực sự quá gây sốc, sốc hơn Lôi ca, vượt ngoài tưởng tượng, người khác thì không biết.

Nghe xung quanh đoán linh tinh một hồi, Đơn Dũng tiết lộ:" Món này gọi là Hà tương hạch đào hoàn, dùng hạch đào mới năm nay, lột vỏ, dùng toàn bộ nhân hạch đào. Nghiền nát mè, lạc, thông, hạt dưa, trộn lẫn nhồi thật chặt vào trong, bọc bên ngoài là lớp mắm ruốc, rắc bột rồi đem rán. Quan trọng nhất là múi thơm không thoát ra ngoài, nhìn thì đơn giản, nhưng huyền cơ vô cùng, phải đủ giòn, mềm, dai, thơm mới được."

Bàn nữ nhân vừa nghe vừa tán thưởng không ngớt, Trương Vệ Hoa và Đổng Vĩ càng nghe càng nóng máu, ăn được một miếng bị cướp rồi. Lôi Đại Bằng khinh bỉ:" Làm sao, làm sao, lại chẳng phải là cướp vợ, có cần thù hận tới thế không, tới đây, thịt tôi đầy, cho đấy, ăn đi."

Hai người đá đít đuổi Lôi Đại Bằng sang bên, hắn chẳng giận chạy tới bên Đơn Dũng ngồi, đang định nói chuyện Vương Hoa Đình về, không ngờ bên ngoài có chiếc taxi tới. Xuống xe là Tư Mộ Hiền, nói vọng vào có phải ăn hết rồi không, bên cạnh hắn có một phụ nữ trung niên, không ít người nhận ra đó là Tống Quần, con gái giáo sư Tống, đứng lên chào hỏi.

"Vào đi, vào đi, tôi làm cho mọi người vài món... Cô giáo Tống, ngồi đi." Đơn Dũng chẳng hiểu sao giật mình đánh thót, đi vào bếp gọi thêm vài món, nhìn thấy trong mắt Tống Quần có điều muốn nói, y không hỏi, nhưng đoán ra được:

Không chỉ Đơn Dũng giấu tâm sự, Lôi ca nghĩ rồi không nói chuyện hoa khôi Đảng về nữa. Diệp Tử thì không hiểu sao bà chủ Tống có vẻ tức giận rời bàn tiệc trước...

Men theo gian phòng thương vụ đi lên hai mươi bậc thềm tới tiểu viện tử treo biển Thôn nghỉ dưỡng Chương Trạch, đây chính là ban quản lý, viện tử tuy nhỏ nhưng bóng trúc bồn hoa, cực kỳ tinh xảo, nghe nói là tác phẩm của Tư Mộ Hiền. Toàn bộ nơi này thiết kê theo một thôn chỉnh thể, nếu bỏ đi mấy nguyên tố hiện đại như dây điện, xe cộ, thì đây chính là một thôn cổ trang, hài hòa với cảnh sắc.

Tống Tư Oánh mặt hầm hầm đi vào ban quản lý, ngồi trong văn phòng gỗ, mặt mày tức giận. Diệp Vũ Hân nhẹ nhàng đi theo, rót cốc nước đặt bên cạnh bà chủ Tống, cô không biết bà chủ làm sao giận thế, có điều biết tính bà chủ định lui ra. Tống Tư Oánh gọi:" Diệp Tử, khoan đã, ngồi đây nói chuyện với chị."

"Dạ, được." Diệp Vũ Hân ngồi xuống sô pha mà cảm giác như ngồi trên bàn chông, nữ nhân kia phải bốn mấy năm mươi rồi, chẳng thể nào có dây dưa tình cảm được. Nhưng nếu không phải chuyện tình cảm thì điều gì có thể khiến bà chủ Tống luôn hào sảng lại tức như vậy?

"Con mẹ nó đúng là âm hồn bất tán." Tống Tư Oánh hậm chực tới mức chửi bậy:

"Giám đốc Tống, chị nói người tới à, bà ấy là ai?"

"Tống Phổ, chính là người nhận tiền quy trợ giúp học sinh nghèo Thành Dương chúng ta chi ra đó, phó giáo sư một trường đại học của Lộ Châu. Em chắc không biết bà ta, nhưng thế nào cũng biết cha bà ta.

"Chính là giáo sư Tống Thành Dương ạ, chúng ta trước sau đã gửi vào quỹ đó hơn 200 vạn, nếu không phải giám đốc Đơn từ nơi khác bù vào thì e sổ sách năm nay phải thâm hụt."

Khoản tiền này có vấn đề, thường là do thôn nghỉ dưỡng bỏ ra, nhưng Đơn Dũng sẽ nghĩ cách bù lại khoản thiếu hụt, nhìn từ bề ngoài không liên quan tới Đơn Dũng, còn giúp cho thôn nghỉ dưỡng có danh tiếng tốt, tài trợ cho công an cũng dùng hình thức này. Diệp Tử mới đầu còn hoài nghi ông chủ Đơn rửa tiền, có điều cô thấy không giống, đây không phải là rửa tiền mà là ném tiền.

"Tiền, tiền... Ha ha ha, bây giờ tôi thấy mình sống thật buồn cười, khi ở trường đáng lẽ phải học tập thì tôi suốt ngày yêu đương. Khi rời trường nên yêu đương rồi thì tôi lại cắm đầu kiếm tiền, hiến thanh xuân cho NDT." Tống Tư Oánh cười tự trào:

Diệp Tử không dám cười, cuộc sống làm sao hoàn mỹ được, cô thấy bà chủ Tống đang không bệnh mà rên, hiến thân cho NDT có gì không hay.

Tống Tư Oánh nhìn nét mặt của Diệp Tử là hiểu tám phần người ta nghĩ gì, không tới mức như cô không hiểu được tâm tình của cô:" Diệp Tử, em có bạn trai chứ?"

" Ở nước ngoài từng có, sau chia tay rồi."

"Vậy nói chơi thôi nhé, đừng coi là thật, nếu trong đám anh em của tôi chọn một người làm bạn trai thì em sẽ chọn ai."

Diệp Tử không ngại loại đề tài này:" Nếu em lựa chọn, chị sẽ bất ngờ đấy."

"Ai?"

"Lôi Đại Bằng!"

"Hả?"

"Giống như bốn thầy trò trong Tây Du Ký ấy, một thì quá khô khan, một thì quá gian xảo, một thì quá ngu xuẩn, nếu thêm một người quá tầm thường. So đi tính lại thì chẳng bàng chọn người ngốc nhất."