Q3 - Chương 185 Phúc họa bi ai. (4)
Diệp Tử nói làm Tống Tư Oánh cười lớn, cô vẫn nói:" Thường thường người đại ngu ắt có đại trí, những người vây quanh chị nếu không muốn đầu tư thì muốn góp cổ phần. Em chỉ thấy Lôi Đại Bằng chưa từng đưa ra yêu cầu gì. Sau mới hiểu anh ta không có khái niệm về tiền, chỉ suốt ngày tới ăn chực, chưa bao giờ thấy anh ta không vui. Em nghĩ đó là nguyên nhân ông chủ Đơn thân với anh ta nhất, hoàn toàn thuần tình cảm, không dính líu thứ gì khác."
"Cái thằng ngốc đó đúng là không có khái niệm tiền, vay người ta cũng không nghĩ tới trả." Tống Tư Oánh nói thế không khỏi nhìn giám đốc quản lý của mình, gia đình trí thức bậc cao, du học về ở Bắc Kinh vài năm, kinh nghiệm phong phú hiểu lòng người:
"Chị nhất định nghĩ em sẽ chọn ông chủ Đơn hả?"
"Ừ, vì sao không? Nếu nói tới cao phú soái thì anh ấy đủ cả, phù hợp với tiêu chuẩn hiện đại."
Diệp Tử mỉm cười không đáp.
Tống Tư Oánh nghiêm mặt:" Em còn giấu diếm là không coi chị là chị em rồi."
"Ừm, vì anh ấy là nam nhân mà nữ nhân bình thường không giữ được." Diệp Tử nói cẩn thận tránh làm Tống Tư Oánh phản cảm:" Em không hiểu nhiều về anh ấy, nhưng từ cách ăn uống nhìn ra được, anh ấy theo đuổi sự toàn mỹ, những người như vậy giống phần tử cực đoan ở Ả Rập ấy, bọn họ theo đuổi những thứ thuần túy nhất, tín ngưỡng là thế mà tình cảm cũng là thế."
Trước mắt Tống Tư Oánh hiện lên dáng vẻ Tả Hi Dĩnh, một cô gái thuần túy, ôn nhu như nước, tựa xa xuân hoa tuyết nguyệt, vô tình tiếp xúc cũng yêu thích. Cô khẽ thở hắt ra, biết cơ hội mình luôn theo đuổi chỉ như bong bóng xà phòng, dù có được người cũng chẳng giữ được trái tim.
Hồi lâu sau cố mới buồn bã nói:" Em nói đúng, Tống Phổ không vô duyên vô cớ tới đây, trái tim anh ấy e là sắp bay đi rồi."
.....................
"Đây là tin tức chúng tôi vừa nhận được, sáng hôm nay, vườn nông nghiệp sinh thái đầu tiên của thành phố chúng ta đặt ở thôn Đường Lê, thị trưởng Vương Tẩy Nhiên và các đồng chí lãnh đạo tương quan tham gia nghi thức khởi công. Mô hình này đem trồng trọt, chăn nuôi, rừng kinh tế và lương thực phụ kết hợp với nhau, được chuyên gia trong tỉnh đánh giá rất cao. Không chỉ thế, công ty khai phát thực phẩm xanh Hưởng Mã Trại đầu tư vào viện nghiên cứu nông nghiệp tỉnh, sở khoa học nông nghiệp tỉnh, cùng bồi dưỡng ra tử đoàn sâm tuyệt tích nhiều năm, hiện đang được trồng ở thôn Đường Lê..."
Đây là tin tức làm người trong nghề phấn chấn, Trình Chi Nguyên ở trên xe lại lần nữa mở di động ra xem, mỗi từ đều khiến ông cảm giác vô cùng thành tựu, khép mắt hưởng thụ hạnh phúc.
"Cha, cha phiền quá, cha xem tin đó 800 lần rồi." Trịnh Cẩm Thiền vừa lái xe vừa nói, cô chẳng hiểu nổi thú vui của ông già:
"Nghe 8000 lần cũng không nhiều." Lão Trịnh đắc ý tắt đi:
Bí mật của Đơn Dũng và Lão Trịnh cuối cùng cũng bại lộ, đó là nguyên nhân y liều mạng giữ gìn thôn Đường Lê, hơn một năm trước y lên núi thua mua thổ sản vô tình phát hiện tung tích tử đoàn sâm ở nơi không có ô nhiễm này. Lão Trịnh vì là người bồi dưỡng khuẩn dấm nên được Đơn Dũng chia sẻ hỏi kinh nghiệm đầu tiên.
"Cha, tử đoàn sâm thần kỳ vậy à? Tin tức vừa ra đã có bao nhiêu điện thoại đặt hàng rồi." Trịnh Cẩm Thiền lần nữa bất ngờ vì hiệu quả việc làm của Đơn Dũng mang tới:
"Thế hệ các con không hiểu được sức hút của truyền thống, nghiêm khắc mà nói, tử đoàn sâm là thứ hiếm có thuộc họ nhân sâm. Công hiệu của nó không lớn, làm thức ăn là cực phẩm, trong Thái hậu thập tam hoa có món tử sâm địa hoa thang, dùng tử đoàn sâm là nguyên liệu chính... Chỉ có một công hiệu sức thuốc mạnh, dưỡng dạ dày, thông kinh hoạt lạc, có bệnh phong hàn gì đó, uống một bát là giải quyết được. Hơn nữa phối hợp với các loại nguyên liệu khác nhau đem tới hương vị khác nhau."
"Tóm lại có thể đem lại bao tiền ạ?"
"Nếu trưởng thành, sản lượng hai mét đất ngang giá với sản vật cả ngọn núi."
"Oa phát tài rồi, con dám khẳng định, có thứ này thị trường dấm bảo vệ sức khỏe do nhà ta độc chiếm." Trịnh Cẩm Thiền hưng phấn reo lên:
Biểu hiện của con gái làm Lão Trịnh cười, ông còn chưa kịp gõ chuông cảnh báo con gái thì Trịnh Cẩm Thiền ghen tị nói:" Thật không ngờ, hon một năm trước cha con mình tới họ chỉ là nhà máy nhỏ, chớp mắt đã thành công ty lớn ngang với Nguyên Nguyên. Lộ Châu làm đường đúng là lấy rổ múc tiền, thôn nghỉ dưỡng kia cũng hưng thịnh tới độ làm người ta phát thèm. Con muốn làm một cái, sau nghĩ mình chẳng có bản lĩnh kiếm được nơi ăn ngon chơi vui để người tham ăn mộ danh mà tới... Thêm một năm nữa, con sợ Nguyên Nguyên còn chẳng bằng một cái thôn nghỉ dưỡng... À cha biết chưa, vụ kiện lẩu Lư Nhục Hương phán rồi, Đào Thành Chương vẫn là người khống chế cổ phần, ông ta tự bỏ 3700 vạn, mua hết cổ phần các nhà khác, một mình nắm hết... Sau con mới biết tiền không phải là do mình Lão Đào bỏ ra, Đơn Dũng giở trò phía sau, nếu không tòa chẳng xử nhanh như vậy. Ôi, một cái Lư Nhục Hương bằng 30 năm cơ nghiệp của Nguyên Nguyên rồi..."
Nói đi nói lại chỉ là tiền, Lão Trịnh hối hận vì hồi nhỏ giáo dục con gái như con trai, cắt lời:" Toan Ny, sao con chỉ nhắm vào túi tiền của người ta thế. Với lại người ta giao hết chuyện kinh doanh ở Đường Lê cho con làm rồi mà, không bao lâu sẽ thành sản nghiệp lớn, sao con chưa biết đủ."
"Chưa biết đủ mới có động lực. Cha, với lại mấy năm nữa mới thấy hiệu quả, con đợi không nổi nữa. Đơn Dũng quá lười, nếu chuyện làm ăn này nắm trong tay anh ấy, vài năm là hỏng."
"Nắm trong tay con thì hỏng lâu rồi, vì con không đủ khoan dung độ lượng."
"Cha, cha thấy Đơn Dũng là người khoan dung chắc, anh ấy mới là người có thù ắt báo, tàn nhẫn hơn bất kỳ ai." Trịnh Cẩm Thiền đánh giá, nhưng không phải cô chê đâu, cô thích Đơn Dũng như vậy:
"Không không không, con sai rồi, cậu ấy bị ép thôi, chuyện đó Lão Đơn nhắc tới cũng không trách con trai. Con nói người thật thà như Lão Đơn còn bị người ta hành cho suýt nhắm mắt cơ mà... Thằng bé đó là kỳ tài, tiếc là chí không ở thương đồ, không cùng đường với nhà ta." Trịnh Chi Nguyên nuối tiếc:
Trịnh Cẩm Thiền hỏi lại:" Anh ấy không kinh doanh thì làm gì?"
"Cha không biết, cậu ấy giống Lão Đơn, nếu có một ngày vứt bỏ tất cả mà đi, cha sẽ không ngạc nhiên, chỉ là không nghĩ ra trừ kinh doanh có chuyện gì hợp cho cậu ta làm."
"Cha, hay tuyển anh ấy tới nhà ta làm rể, con thấy cha và anh ấy hợp lắm, con đành chấp nhận vậy."
"Không hợp, trong lòng con chứa tiền, trong lòng cậu ấy chứa cái gì, con biết không?"
Bị cha hỏi nghẹn lời, Trịnh Cẩm Thiền không thèm để ý nữa, nhưng cô không biết thật.
...............................
"Có phải tôi tới không đúng lúc không?" Tống Phổ cười ngượng ngùng, những người khác đã lần lượt rời đi, làm không khí thiếu tự nhiên:
"Không đâu cô giáo Tống, chiều họ phải đi làm." Tư Mộ Hiền giải thích:
"Vậy cô gái kia..." Tống Phổ lẩm bẩm, ý chỉ Tống Tư Oánh:
Tư Mộ Hiền nói nhỏ:" Cô ấy trừ anh Đơn ra thì ai cũng ghét, nhất là người chuyên tới hóa duyên như em."
Tống Phổ cười có chút vị đắng, cái quỹ hỗ trợ của cha cô tới khởi động, cuối cùng dựa vào nhóm người không mấy tình nghĩa thầy trò, thực sự cám ơn không đủ.
Đơn Dũng bê canh lên, quan tâm hỏi cô giáo Tống sao về mà không nói câu nào, té ra vấn đề là ở y, thay số di động, thế là Đơn Dũng quay sang mắng Tư Mộ Hiền vì sao không nói cho y rồi hỏi thắng:" Cô giáo Tống, lần này về không có chuyện gì sao?"