Q3 - Chương 190 Cuộc đời đừng nói tới hối tiếc. (2)
Nghe lão đại lải nhải hồi lâu, Tư Mộ Hiền không hiểu tình cảm trong đó sâu cỡ nào, hắn châm chước nhắc nhở:" Lão đại, em hiểu suy nghĩ của anh, cô gái như sư tỷ, là mộng tưởng chung của toàn bộ nam nhân, nhưng đó là mộng tưởng thôi, con người phải sống trong thực tế, anh nhớ nhung chị nhưng chị ấy chắc gì nhất định muốn gả cho anh."
"Lần trước anh tới nhà cô ấy đã thấy bất thường rồi, cô ấy chưa bao giờ nhắc tới chuyện nhà, nhưng cái nhà như thế thì hoàn cảnh làm sao tốt được. Con gái vợ trước lại là bạn của vợ sau, vợ sau lại có con gái, thêm vào bác Tả nhiều tài phú như vậy, không có vấn đề mới lạ. Cậu đoán xem, anh nghĩ gì, anh cho rằng cô ấy lãnh đạm với anh là vì anh có ý với gia thế của cô ấy, giờ anh mới biết, cô ấy không muốn anh dính dáng vào chuyện rắc rối đó." Đơn Dũng thở dài áy náy:
"Giờ anh còn nghĩ chuyện đó làm gì?" Tư Mộ Hiền rót rượu cho cả hai:
"Anh hối hận, lúc ở Cổ Lãng Tử, anh nến nói với cô ấy, anh rất yêu cô ấy, anh không thèm di sản của cha vợ, anh lại sợ cô ấy sống sung sướng đã quen, theo anh chỉ sợ khổ... Lần thứ hai cô ấy tới, anh trong trại giam, cô ấy không tới gặp anh, anh nghĩ cô ấy dao động rồi. Anh ra trại đi thăm cô ấy, cô ấy không gặp anh... Sao anh lại quay lưng bỏ đi chứ, cô gái nào chẳng có chút hờn dỗi, anh hạ mình nói vài câu dễ nghe không được à?" Đơn Dũng cầm cả chai rượu lên uống:" Giáo sư Tống bị bệnh, cô ấy quay về, anh lăn lên giường với nương tử dấm, bao nhiêu cơ hội vãn hồi anh bỏ hết... Cô ấy kỳ thực chỉ đợi anh nói ra câu yêu cô ấy, anh đã nói đâu... Con mẹ nó chứ, cậu nói xem sao anh ngốc thế, chuyện đơn giản lại làm thành phức tạp... Không được, anh phải đi tìm cô ấy, nếu không anh hối hận suốt đời."
Nói xong ném chai rượu lảo đảo đứng dậy, đầu óc tỉnh táo vô cùng, lẩm bẩm:" Đúng, anh phải đi tìm cô ấy, cô ấy có một mình chắc chắn không chịu nổi đâu, bác Tả ở Bắc Kinh, cô ấy lẻ loi một mình... Hiền đệ, người khác không hiểu anh, cậu hiểu anh chứ? Hiền đệ..."
Chẳng biết Tư Mộ Hiền có hiểu Đơn Dũng không, nhưng mà lúc này y nghẹo đầu lên bàn, say ngoắc cần câu rồi.
…………… ……………….
Bốn giờ sáng, Lôi Đại Bằng chạy tới sân bay, vừa ngáp vừa đi vào đại sảnh, vừa vào trong chạy tới tóm ngay Lưu Thúy Vân làm ầm lên:" Sao cô cũng tới đây?"
Lưu Thúy Vân giật nảy mình, quay đầu thấy Lôi Đại Bằng cũng hỏi câu tương tự:" Vậy anh thì sao?"
"Nói thừa, tôi tới đón bí thư."
"Chỉ anh mới được đón à, tôi không được đón sao?"
"Chồng cô đâu?"
"Ở cùng lão đại, không tới, đoán chừng uống say rồi."
"Vậy... Vậy cô về trông chồng đi, tôi đón là được rồi." Lôi Đại Bằng xua tay đuổi:
Chút tâm tư đó làm sao qua mắt Lưu Thúy Vân được, trêu:" Đại Bằng, sắp kết hôn rồi mà vẫn nhung nhớ bí thư mãi à?"
"Chuyện này khác, vợ là người trên giường, bí thư là người trong tim, không liên quan tới nhau." Lôi Đại Bằng bao biện:
"Anh đi chết đi, xem tôi có nói với Chương Vân không?" Lưu Thúy Vân đe dọa:
"Cô thật vô lương tâm, cô kết hôn, tôi còn đi làm gian phu, bị người ta đánh cho thương tích đầy mình. Cô mà dám nói, tôi đoạn tuyệt với cô." Lôi Đại Bằng nghiến răng ken két:
Hai người đang tranh cãi thì thấy thị trưởng Vương Tẩy Nhiên một mình đi đón con, thế là xong, khỏi cãi nhau ai đón nữa. Họ không quen thị trưởng Vương, đành đứng từ xa. Lát sau Vương Hoa Đình từ hành lang đi ra, gọi cha, rồi chạy tới ôm chầm lấy.
Cha con nắm tay nói chuyện, Vương Hoa Đình nhìn quanh, thấy Lưu Thúy Vân và Lôi Đại Bằng, vẫy tay đi tới, hai người kia vẫn đứng im, cô biết ý bảo cha:" Cha, cha về trước đi, quan uy của cha lớn quá, bạn con thiếu tự nhiên."
"Ha ha, được, vậy mấy đứa đi với nhau, hành lý cha mang về. Về sớm đấy, mẹ con mai về thăm con." Vương Tẩy Nhiên giao hành lý cho thư ý, ông ta để ý rồi, không thấy kẻ kia mới yên tâm lên xe:
Ngay cả Vương Hoa Đình cũng không nhận ra mục đích cha mình tới đón là đề phòng ai đó, rời sân bay, cô thấy vắng vẻ nhìn Vương Hoa Đình:" Cậu đã chuyển lời của tôi chưa thế?"
"Tôi không nói với anh ấy, có tôi đi đón bạn là đủ rồi, ai ngờ Thúy Hoa cũng đi đón." Lôi Đại Bằng tự nói ra tâm tư của mình:
Vương Hao Đình giảu môi:" Thúy Vân, sao thế, có người không muốn gặp tôi à?"
"Anh ấy thất tình, đang trầm cảm uống rượu với chồng Thúy Hoa." Lôi Đại Bằng nhanh mồm khai sạch, bị Lưu Thúy Vân đá một phát:
Lưu Thúy Vân kéo tay Vương Hoa Đình:" Đi, lên xe rồi nói."
"Này, này, ngồi xe tôi đi." Lôi Đại Bằng đuổi theo gọi, nhưng hai cô gái có chuyện muốn nói nên ngồi cùng xe với nhau, làm hắn phí công mượn xe Đổng Vĩ. Lái xe theo sau, xe đi không xa thì rẽ, không ngờ phương hướng là Hưởng Mã Trại.
Xe tới chân núi thì dừng lại, trong bóng tối có vài tiếng sụt xịt, từ sân bay tới đây, câu chuyện đã kể hết, một câu chuyện cũ mèm, anh chàng nhà nghèo tự ti và cô thiếu thư phú quý chung tình, vậy mà xảy ra ngay bên cạnh. Lưu Thúy Vân bật đèn xe, thấy vẻ mặt phong trần đường xa của Vương Hoa Đình từ vui mừng thành thất vọng, bao hi vọng tan thành bong bóng ngay đêm đầu trở về. Cô thấy không đáng thay bí thư:" Hoa Đình, đi hai năm rồi, anh ấy thay đổi lớn lắm, cô vẫn không quên à?"
"Anh ấy cũng có quên Tả Hi Dĩnh đâu, kỳ thực chẳng thay đổi gì, anh ấy vẫn cố chấp như vậy, tôi đi nửa vòng trái đất vẫn là người ngoài cuộc." Vương Hoa Đình cười tự trào, ảo mộng tan vỡ, chỉ còn lại sự bình tĩnh:
Hiện thực là thế, không phải thứ ta muốn là sẽ có được, dù là cô, trong mắt mọi người đã là tiểu thư nhà quan quý.
" Con người anh ấy tệ lắm, chẳng những dây dưa với sư tỷ, còn có gì đó với Tống Tư Oánh, hôm nay tôi mới biết, anh ấy giấu cực sâu, lại còn cùng tổng giám đốc của Nguyên Nguyên qua lại... Tôi thấy cô vì anh ấy mà nhớ nhung là không đáng." Lưu Thúy Vân cực lực miêu tả Đơn Dũng thật tệ hại, có điều cô vẫn không đành lòng, lão đại làm nhiều chuyện, tuy có khinh bỉ nhưng cũng cảm tạ rất sâu:
Con người làm sao có thể dùng chữ xấu hoặc tốt để khái quát cho được.
Vương Hoa Đình cười:" Có vài việc không thể dùng đáng hay không để đong đếm, tôi có bỏ ra gì đâu mà mong được báo đáp. Cô lo gì chứ, vừa xuống máy bay đã nói cho tôi chuyện này."
"Tôi, tôi lo gì?" Lưu Thúy Vân xấu hổ không dám nhìn Vương Hoa Đình, tựa hồ mình mới là người hẹp hòi:
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa cộc cộc, ồ, quên mất một người rồi, Lôi ca đã gõ cửa được một lúc. Vương Hoa Đình vừa hạ cửa sổ xuống, hắn đã nhe răng cười:" Sao thế hai cô gái, đang thương lượng đi an ủi Đản ca à?"
"Thông minh." Vương Hoa Đình nói:
"Không cần an ủi đâu, thần kinh anh ấy tương đương với thép bách luyện, lại còn trát thêm lớp bê tông, cứng lắm." Lôi Đại Bằng bĩu môi, Đản ca tung hoành bao năm rồi, nếu thực sự người phác phải lo hộ thì đã toi đời rồi, y làm bao chuyện xấu, Lôi Đại Bằng rõ hơn ai hết:
"Vậy chúng ta không đi an ủi, mà đi quan tâm thì sao? Đại Bằng lòng dạ luôn rộng rãi hơn Đơn Dũng, không thể nhìn anh ấy thương tâm chứ."
"Đương nhiên, đừng thấy bây giờ anh ấy phát tài ngầu ra sao, nhưng nói tới anh em, chỉ có một mình tôi thôi, người khác không tính."
"Dẫn đường, lên xem sao, đừng để anh ấy say quá." Vương Hoa Đình nói:
"Được." Lôi Đại Bằng được lệnh, lật đật đi trước mở đường:
Lưu Thúy Vân ngạc nhiên nhìn bí thư, xem ra con người thay đổi thật lớn, trước kia bí thư thấy Lôi Ngốc si dại vì mình mà buồn phiền, giờ thản nhiên tiếp nhận. Cô nhận ra không phải Lôi Ngốc mà lòng dạ bí thư mới là rất rộng lớn:" Hoa Đình, cô thay đổi rồi, ít nhất đối xử với Lôi Đại Bằng thay đổi rất nhiều."
"Cậu ấy thích ai là thích, không xen lẫn bất kỳ cái gì. Tôi chỉ tiếp nhận tình cảm đơn thuần nhất đó." Vương Hoa Đình cười, Lưu Thúy Vân cũng cười theo, cảm giác phương thức xử sự của bí thư hơi giống lão đại: